Chương 38: (Vô Đề)

Xe vẫn đang trên đường.

Sở Tuấn nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, liền thấy An Noãn mắt mở to, mặt mày tái nhợt.

"Sao vậy, không khỏe à?"

"Không." An Noãn ra sức ấn ấn trán: "Chắc là hai ngày nay xem vụ án phân xác nhiều quá nên gặp ác mộng."

Sở Tuấn không nghĩ nhiều: "Gan cô cũng đủ lớn rời, tối qua ở phòng pháp y cả đêm mà chỉ gặp một cơn ác mộng thôi, người bình thường chắc phải mơ ác mộng cả tháng."

An Noãn cười một cái, thuận miệng nói: "Mấy giờ rồi, đến chưa?"

Nói xong An Noãn theo thói quen giơ cổ tay lên.

Nhìn một cái.

Ồ, không có đồng hồ.

Chắc là vừa ngủ dậy còn hơi mơ màng, cô che giấu bằng cách dùng cổ tay xoa trán.

Sở Tuấn nhìn thấy hành động này, có chút kỳ lạ: "Trước đây cô có đeo đồng hồ à?"

"Ồ, có đeo." An Noãn nói qua loa: "Mua một cái rẻ tiền, không lâu sau đã hỏng."

Sở Tuấn không hỏi sâu thêm.

"Đến rồi, chính là khu rừng phía trước."

Anh đỗ xe bên đường.

An Noãn lắc lắc cổ rồi xuống xe.

Sở Tuấn mở cốp xe, bên trong để một đống đồ.

"Sáng chưa ăn sáng phải không." Sở Tuấn nói: "Đã 10 giờ rồi, ăn chút gì lót dạ đi."

Trong cốp xe có bánh mì, bánh quy, Coca các loại.

Bao bì đóng gói rất đẹp, vài món còn có chữ ngoại ngữ, trông là biết đồ đắt tiền.

Trời tuy không quá nóng nhưng nắng khá to, An Noãn cũng thấy hơi nóng, nhận lấy lon Coca mở ra uống, uống hai ngụm rồi để sang một bên.

Sau đó cô bóc một gói bánh quy, cầm vỏ trên tay rồi nhìn xung quanh.

Sở Tuấn nói: "Tìm gì vậy?"

"Ồ, thùng rác…"

Nhưng ở nơi hoang vu này làm gì có thùng rác.

Highlands Redeem Zalo

Dĩ nhiên dưới đất cũng không bẩn, vì gần như chẳng có ai tới đây vứt rác. Thời đại này rác không phân hủy cũng rất hiếm.

Chỉ có ở các thành phố lớn hơn, trên các trục đường chính mới có thể có một vài thùng rác. Ở các vùng nông thôn, thị trấn thì hoàn toàn không có khái niệm này.

"Thùng rác?" Sở Tuấn nhìn An Noãn, có vẻ suy nghĩ gì đó.

An Noãn bỗng phản ứng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!