Chương 36: (Vô Đề)

"Đều không đầy đủ." Đổng Tử Oanh nói: "Cả ba thi thể đều bị phân thành nhiều mảnh lớn nhỏ khác nhau, mỗi thi thể đều có phần bị thiếu. Các bộ phận bị thiếu không giống nhau. Dựa vào thủ pháp phân xác của hung thủ, vết cắt rất bằng phẳng, xem ra hung thủ đã dùng cưa và rất thành thạo."

Đây chỉ là kết luận sơ bộ sau khi nhìn qua.

Việc khám nghiệm thi thể trong các vụ án mạng rất phức tạp, từ bên ngoài đến bên trong, tim, gan, lá lách, phổi, thận, rất nhiều phương diện đều phải kiểm tra kỹ lưỡng.

Đổng Tử Oanh cũng chỉ nói trước cho Sở Tuấn phán đoán đại khái sau đó sẽ kiểm tra cẩn thận rồi ra một báo cáo khám nghiệm giao cho đội cảnh sát hình sự làm manh mối và căn cứ.

"Được, tôi biết rồi." Sở Tuấn nói: "Vậy tối nay vất vả cho mọi người rồi, tôi còn phải đến hiện trường một chuyến, những việc này giao cho các mọi người nhé."

"Nên làm mà, đội trưởng Sở cũng vất vả rồi."

Thi thể không đầy đủ, chắc chắn sẽ phải mở rộng phạm vi, tiến hành tìm kiếm đợt hai, đợt ba. Cần đi điều tra người dân xung quanh, truy vết manh mối ở hiện trường — còn rất nhiều việc phải làm.

Sở Tuấn tuy rất ngạc nhiên về những gì An Noãn đã làm trong phòng pháp y hôm nay nhưng không có thời gian để nói nhiều, chỉ thấp giọng dặn dò một câu.

Sở Tuấn nói: "Cô đừng làm bừa."

Ngay lúc An Noãn chuẩn bị lườm anh một cái Sở Tuấn lại nói: "Cũng đừng để mệt quá, trên người còn có vết thương đấy."

Vừa đấm vừa xoa, đội trưởng Sở cũng biết cách đối nhân xử thế ghê.

Nhưng bây giờ thật sự không có thời gian để tranh cãi, Sở Tuấn vội vã rời đi, An Noãn quay đầu trở lại phòng pháp y.

Cô bỗng tìm lại được chút cảm giác của ngày xưa.

Thực ra cô đến thời đại này cũng mới được vài ngày nhưng lại cảm thấy như đã xa rời cuộc sống trước kia rất lâu rồi. Trước đây cô sống theo quy củ, mỗi ngày bận rộn, rất hài lòng và viên mãn.

Nhưng bây giờ lại như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.

Mỗi sáng mở mắt ra phải ngơ ngác một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, là thân phận gì.

Cả một đêm An Noãn không chợp mắt được.

Nửa đêm sau lại có thêm một bao tải xác được đưa đến.

Chắp vá lại, ba thi thể cuối cùng cũng đầy đủ.

"Đủ rồi." Đổng Tử Oanh thở phào một hơi dài: "Tiểu An, có thể nghỉ ngơi rồi. Tôi ra một báo cáo khám nghiệm là được."

An Noãn cũng thở phào, có chút ngẩn ngơ.

"Vậy… tôi đi nghỉ một lát." An Noãn nói: "Tôi ở phòng nghỉ, nếu bên này còn có việc gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Được."

Nhìn An Noãn rời đi, Đổng Tử Oanh nhất thời có chút thất thần.

"Tiểu Đổng, sao vậy?" Chủ nhiệm Kiều từ trong phòng đi ra.

Giày nam nữ

"Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiểu An… thật sự rất đặc biệt."

"Chứ còn gì nữa." Chủ nhiệm Kiều cười ha ha nói: "Một cô gái vừa thông minh lại nhanh nhẹn, nghe nói từ nông thôn lên, không có điều kiện học hành đàng hoàng. Thật tiếc quá, tiếc thật đấy. Nhưng giờ đã đến cục mình rồi, nếu chịu học hỏi sau này chắc chắn sẽ có thành tựu."

An Noãn ra khỏi phòng pháp y chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cơ thể này tuy trẻ trung nhưng xem ra rất ít khi thức đêm, hơn nữa An Noãn cả đêm đã vắt óc suy nghĩ, không chỉ phải nghĩ xem mình biết những gì mà còn phải nghĩ xem mình không biết những gì. Vừa không thể để người khác coi thường lại không thể để người khác quá kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!