An Noãn không những chịu đựng được mà còn tiến lên hai bước xem kỹ hơn.
Đổng Tử Oanh thuận miệng nói: "Tiểu An, nghe chú Chu nói cô cũng có hứng thú với pháp y học, cô đã đọc sách về phương diện này chưa?"
"Đã đọc qua một ít ạ."
Bên cạnh Đổng Tử Oanh là chủ nhiệm Kiều của phòng pháp y, ông cũng thấy người mà Chu Niệm Xuyên đặc biệt giới thiệu đến khá thú vị, vừa làm việc vừa nói: "Cháu nói thử xem."
"Dạ?"
"Thi thể bị ngộ độc, khám nghiệm thế nào? Có biết không? Hai thi thể trước mắt này nghi là bị đầu độc bằng thuốc diệt chuột."
An Noãn bỗng có cảm giác như đang bị kiểm tra bài.
"Biết một ít ạ." An Noãn nhớ lại: "Đầu tiên là kiểm tra quần áo có mùi đặc biệt không, có bị dính nước bọt, chất nôn hoặc chất thải không, có dấu vết tiêm thuốc hoặc ăn mòn không; lục soát túi xem có thuốc thừa không, có thư tuyệt mệnh hay tài liệu chữ viết nào liên quan đến vụ án không."
Lời còn chưa dứt, cả phòng pháp y đều kinh ngạc, dừng hết tay lại, cùng quay đầu nhìn cô.
Nhìn đến mức An Noãn trong lòng thấy run.
"Cháu… cháu nói sai gì ạ?"
"Không sai." Chủ nhiệm Kiều kịp thời khẳng định: "Rồi sao nữa?"
"Kiểm tra màu sắc của vết bầm tử thi, trạng thái co cứng của tử thi, ngộ độc các chất khác nhau, hiện tượng bề mặt tử thi cũng khác nhau. Sau đó quan sát kích thước đồng tử, toàn thân da có dấu vết tiêm chích không, nếu là thi thể nữ, quan sát âm h/ộ và niêm mạc âm đ/ạo có bị ăn mòn hoại tử không."
An Noãn không phải pháp y nhưng đây đều là những kiến thức cơ bản nhất, làm lâu sẽ biết. Cảnh sát hình sự tuyến đầu như Sở Tuấn cũng đều biết.
Khi người chết được phát hiện, nếu cảnh sát hình sự đến hiện trường đầu tiên cũng không phải là đứng nhìn mà cũng phải tiến hành phán đoán cơ bản.
"Không tệ, không tệ." Chủ nhiệm Kiều nói: "Tôi đã nói lão Chu đáng tin cậy mà, thật sự đáng tin cậy, không gọi người lung tung đến góp vui. Đào đâu ra một cô bé nhanh nhẹn như vậy."
Chủ nhiệm Kiều vô cùng hài lòng, tay nhấc dao hạ xuống… cắt mở khí quản.
An Noãn đang chăm chú nhìn, chỉ nghe một tiếng "ọe".
Hướng Hạo Nhiên đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, tuy đeo khẩu trang nhưng cũng không ngăn được cơn cuộn trào trong dạ dày.
Mặt anh ta trắng bệch, trán vã mồ hôi hột, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
An Noãn nhíu mày, đảo mắt một vòng.
"Anh Hướng, anh Hướng." An Noãn lập tức đi theo: "Anh không sao chứ, anh nôn à? Sao anh lại nôn thế, chủ nhiệm Kiều nói phòng pháp y không đủ người, hỏi chúng ta có thể giúp không… họ đã lấy dạ dày ra rồi…"
Hướng Hạo Nhiên hoàn toàn không rảnh để nói.
Bên trong tiếng nước chảy ào ào.
Một lúc lâu sau Hướng Hạo Nhiên yếu ớt từ nhà vệ sinh đi ra.
Giày nam nữ
Tuy đã rửa mặt, còn chỉnh lại trang phục, nhưng không còn vẻ phong độ ngời ngời, phong lưu phóng khoáng như lúc ôm hoa nữa.
Cả người như bị rút cạn sức lực.
"A." An Noãn kinh ngạc: "Anh Hướng không sao chứ, có giúp được không?"
An Noãn giơ tay ra, Hướng Hạo Nhiên bất giác lùi lại một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!