An Noãn vẫn ngồi yên ổn bên bàn đọc sách như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô.
Chu Niệm Xuyên cảm thấy mình đã làm cảnh sát chìm mấy năm, đáng lẽ phải là một người vô cùng bình tĩnh và trấn định, nhưng lúc này cũng có chút muốn hóng chuyện.
Ông nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Tiểu An à." Chu Niệm Xuyên nhìn ra ngoài: "Cháu thật sự không lo lắng chút nào à?"
"Không lo ạ."
"Tại sao vậy?" Chu Niệm Xuyên nói: "Cháu đừng trách chú nhiều chuyện nhé, chú chỉ hơi tò mò thôi."
"Bởi vì cháu chẳng thích ai cả." An Noãn đặt sách xuống: "Chú Chu, quan tâm thì sẽ loạn, không quan tâm thì có đánh cũng mặc kệ. Chú nói có đúng không ạ."
Chu Niệm Xuyên suy nghĩ một lúc.
"Cháu nói đúng."
Chu Niệm Xuyên giơ ngón tay cái với An Noãn: "Tiểu An, cháu là người có thể làm việc lớn đấy."
"Việc lớn thì không được đâu ạ." An Noãn còn khá khiêm tốn: "Nhưng làm công tác điều tra hình sự thì nhất định phải kiên nhẫn, phải bình tĩnh, trấn định, mới có thể trong một mớ bòng bong tìm ra manh mối."
"Nói đúng lắm." Chu Niệm Xuyên tán thưởng: "Chúng ta cứ học tập cho tốt, làm việc cho tốt. Cái cậu Hướng Hạo Nhiên này, chú là người từng trải, khuyên cháu một câu, không phải người thích hợp."
Người bình thường, có mắt và đầu óc tỉnh táo đều nhìn ra được điều đó.
Quan hệ giữa Chu Niệm Xuyên và An Noãn chưa thân đến mức có thể can thiệp vào chuyện chọn bạn đời của cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, với tư cách một người đi trước, ông vẫn không nhịn được mà nói một câu.
An Noãn là một mầm non tốt mà ông chưa từng gặp qua, nếu bị một thiếu gia đào hoa như Hướng Hạo Nhiên cuỗm mất thì thật quá đáng tiếc.
"Chú cứ yên tâm, cháu biết mà." An Noãn giơ tay thề: "Cháu chỉ yêu học tập, chỉ yêu công việc."
Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.
Đợi đến khi Sở Tuấn và Hướng Hạo Nhiên đánh nhau xong quay lại, An Noãn đã cùng Chu Niệm Xuyên đến nhà ăn dùng bữa rồi.
Nhìn thư viện trống không, hai người đứng ở cửa ngẩn ngơ.
"A Tuấn." Hướng Hạo Nhiên nói: "Vị hôn thê này của cậu hình như thật sự không để cậu trong lòng đâu."
Sở Tuấn hừ một tiếng: "Không liên quan đến cậu, lo cho bản thân mình đi."
Hướng Hạo Nhiên thề thốt với Sở Tuấn.
"Tôi thật sự thích cô ấy, tuyệt đối không phải chơi bời. Cậu không thích thì để tôi theo đuổi."
Sở Tuấn chắc như đinh đóng cột: "Cậu không theo đuổi được đâu."
"Tôi hiểu phụ nữ hay là cậu hiểu phụ nữ?" Hướng Hạo Nhiên không hề nản lòng: "Trên đời này không có người phụ nữ nào tôi không theo đuổi được."
Dove_Serum vùng da cánh
Tâm trạng Sở Tuấn rất phức tạp nhưng vẫn nói: "Cô ấy là một người tự do, nếu cô ấy thích cậu tôi cũng không thể cản được."
Trong vòng nửa năm này, anh chắc chắn sẽ quản tốt bản thân mình.
Nhưng anh không thể quản An Noãn.
Hướng Hạo Nhiên tuy là một thiếu gia đào hoa nhưng lãng tử cũng có lúc quay đầu, nhỡ đâu anh ta thật sự động lòng thì đúng là có thể mang lại cho một người phụ nữ một cuộc sống đủ đầy, cũng sẽ là một người chồng rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!