"Hả?" An Noãn ngây người.
Diễn biến câu chuyện không đúng rồi.
Nói là kẻ thù của kẻ thù là bạn mà?
Cô cũng không muốn làm bạn của những người này, sao lại không thể thả cô đi?
Anh hai cũng có chút kỳ lạ: "Lão đại, con nhỏ này… có vấn đề gì à?"
"Lương Nhu sớm muộn gì cũng là người của nhà họ Ngạc ta, cho dù có dạy dỗ cũng không đến lượt người khác dạy dỗ." Người đàn ông nói: "Huống chi là một con nhỏ nhà quê không biết trời cao đất dày. Bị dạy dỗ rồi còn dám dẫn người về tìm Lương Nhu gây sự, đúng là tìm chết."
An Noãn ngây người, đây là cái logic quái quỷ gì vậy.
Vận may của mình là gì thế này, ngày nào cũng gặp phải những kẻ kỳ quặc.
Tuy phát ngôn rất kinh người nhưng đàn em lại nghe răm rắp.
Đàn em bên cạnh người đàn ông đáp một tiếng, vung tay đi tới.
Trong đầu An Noãn ong ong, những người này ra tay không có nặng nhẹ, nói là dạy dỗ, có khi lại mất nửa cái mạng.
Chưa biết chừng, còn có thể tệ hơn.
An Noãn hít một hơi thật sâu: "Đợi đã, các người không thể động vào tôi."
Nhưng người đàn ông lại cúi đầu xuống tỏ vẻ thâm trầm, tên đàn em thì nhe răng cười dữ tợn.
"Lão đại, con nhỏ này để cho em xử lý nhé. Dạo này em đang độc thân đây."
Người đàn ông không để ý mà xua tay.
Nếu An Noãn là đàn ông, có lẽ dạy dỗ một trận chỉ là đánh một trận. Nhưng An Noãn là một cô gái, đương nhiên sẽ có những cách dạy dỗ khác. Đối với những người này, trong mắt không có pháp luật, hành động tùy tiện.
An Noãn thở ra một hơi, giơ tay cầm lấy một chai rượu trên bàn, không thèm nhìn mà đập vào bàn một cái.
"Xoảng" một tiếng, thân chai thủy tinh vỡ tan, chỉ còn lại một đoạn trong tay.
Mép chai sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh.
Người đàn ông giật mình, sau đó cười gằn: "Không ngờ đấy, cô cũng khá nóng nảy. Nóng nảy cũng tốt, tôi thích."
Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn luôn cúi đầu, vẻ mệt mỏi, thờ ơ. Lúc này cũng có chút hứng thú, ngẩng đầu lên nhìn.
An Noãn dùng tay trái dí phần sắc nhọn vào cổ mình.
Cô không thể đánh, đừng nói là cầm nửa cái chai thủy tinh, cho dù là cầm một con dao cũng không có tác dụng, không thể nào là đối thủ của mấy người đàn ông to lớn.
Bây giờ việc cô cần làm không phải là đánh nhau với họ mà là kéo dài thời gian.
Nước tẩy trang
Sở Tuấn đang ở không xa, lúc này chắc đã phát hiện cô biến mất, đang tìm người rồi.
"Cô dùng mạng của mình để uy h**p chúng tôi?" Người đàn ông cười ha hả: "Tôi sợ quá đi, cô đoán xem, cho dù cô chết ở đây, có ai biết không?"
An Noãn nói: "Vậy anh có biết tại sao tôi ăn mặc quê mùa như vậy nhưng lại đến một nơi cao cấp thế này, còn đi cùng Lương Nhu không?"
Đây đúng là một vấn đề, mọi người đều rất tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!