"Ồ, tìm được rồi." An Noãn lạnh nhạt nói: "Về làm thủ tục, vài ngày nữa là đi."
"Đi… về Bắc Kinh à?" Văn Nghênh Dung nghe vậy nhìn xung quanh: "Cô lừa ai thế, một cô gái từ huyện lỵ, ở Bắc Kinh chẳng khác nào người nhà quê. Vị hôn phu chưa từng gặp mặt của cô chịu thừa nhận hôn sự này á?"
An Noãn đặt đũa xuống.
"Bớt lo chuyện của tôi đi." An Noãn nói: "Thừa nhận hay không cũng không liên quan đến hai người. Hai người đây là… kết hôn rồi à? Chúc mừng, chúc mừng, thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long."
Cô cũng không muốn nói nhiều với Văn Nghênh Dung.
Nhưng quan hệ giữa nguyên chủ và Văn Nghênh Dung chính là như vậy.
Dù gặp ở đâu cũng phải châm chọc một chút, cãi nhau một trận. Cô hy vọng có thể cố gắng duy trì hình tượng của mình ở quê nhà, ít nhất là không sụp đổ quá nghiêm trọng để không bị người ta nghi ngờ.
Quả nhiên, Văn Nghênh Dung cảm thấy An Noãn vẫn là An Noãn của trước đây.
Cô ta kéo Tống Vĩnh Phong cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Tống Vĩnh Phong lướt qua mặt An Noãn, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Huyện lỵ và Bắc Kinh dù sao cũng khác nhau.
An Noãn không quá chú trọng ăn mặc, cũng không trang điểm đậm đà phô trương, nhưng ở Bắc Kinh một tháng này, có Sở Tuấn chi tiền và công sức, từ bề ngoài mà nói thì cô đã hoàn toàn "lột xác".
Từ một cô gái nhìn qua là biết từ quê ra, đến bây giờ nhìn qua vừa kín đáo lại vừa thời trang.
Đây cũng là một điểm mà Sở Tuấn rất khâm phục An Noãn.
Khi An Noãn lần đầu mặc đồ thời trang, lần đầu trang điểm bằng mỹ phẩm cao cấp, lần đầu đeo trang sức hàng hiệu, cô không hề trầm trồ hay ngạc nhiên, chỉ soi gương một lát rồi tỏ ra rất hài lòng.
Rất vừa vặn, rất đẹp, không tệ… An Noãn không hề tỏ ra kiêu căng hay tự ti, phong thái đĩnh đạc, trời sinh khí chất.
Tống Vĩnh Phong cũng chưa từng đến Bắc Kinh, càng không nhận ra những bộ quần áo trông bình thường là hàng hiệu gì, chỉ cảm thấy An Noãn đã khác.
Khí chất hơn, đẹp hơn.
Lúc đó mục tiêu đầu tiên của anh ta chính là An Noãn, cầu mà không được mới lùi một bước. Bây giờ thấy cô trở về, khí chất, vẻ đẹp còn hơn xưa, trái tim đó lại rục rịch.
Trước đây An Noãn có một người bố làm cảnh sát. Anh ta là người kinh doanh, dù có ý nghĩ gì cũng không dám manh động.
Bây giờ bố An Noãn đã qua đời.
An Noãn ở huyện cũng không có người thân nào khác, một cô gái nhỏ, mọi việc đều dễ nói chuyện rồi.
An Noãn không thích ánh mắt của Tống Vĩnh Phong, cô nhạy bén cảm nhận được người này đến không có ý tốt.
Trong ký ức, tuy Tống Vĩnh Phong từng theo đuổi nguyên chủ nhưng cũng không có hành vi thất lễ nào. Nguyên chủ đối với anh ta nhiều nhất chỉ là không kiên nhẫn và ghét, không có thù hận gì cần báo.
Văn Nghênh Dung cười toe toét đưa tay ra, để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Nước hoa Bodymist
Chiếc đồng hồ mấy trăm đồng ở huyện lỵ không mua được, phải nhờ người mua từ nơi khác về.
Tháng 10 trời đã trở lạnh, An Noãn mặc bên trong một chiếc áo dài tay, bên ngoài một chiếc áo dài tay, đồng hồ ở trong tay áo, không xắn tay áo không thấy.
"An Noãn, vậy thì cảm ơn cô nhé." Văn Nghênh Dung nói: "Tháng sau anh Phong và tôi sẽ kết hôn, hay cô ở lại mấy ngày uống rượu mừng của chúng tôi rồi hẵng đi."
"Không cần, tôi không ở lâu được." An Noãn ăn nốt hai miếng, cầm hộp cơm đứng dậy: "Hai người cứ từ từ ăn, tôi có việc đi trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!