An Noãn ở nhà máy nội thất một tiếng, để lại một số ý tưởng rồi mang về một bản hợp đồng.
Ban đầu cô không định ký hợp đồng, vì hợp đồng này ràng buộc quá ít, ký hay không ký cũng không khác biệt nhiều. Hoàn toàn là đặt cược vào bản lĩnh và lương tâm của đối phương.
Nếu đối phương không có bản lĩnh sẽ không kiếm được tiền.
Nếu không có lương tâm, kiếm được cũng không chia, cô không có thời gian để theo dõi sổ sách, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào sự tự giác.
Nhưng có một điểm cần phải chú ý.
Bản thân cô một mình thì không sao, nhưng nếu sau này kết hôn với Sở Tuấn thì đã là người có gia đình.
Công việc bình thường không sao, nhưng công việc như thế này, đột nhiên nhận được một khoản tiền sẽ rất khó giải thích.
Người biết chuyện thì biết cô hợp tác làm ăn. Người không biết sẽ suy diễn lung tung. Đây có phải là hối lộ không? Cô nói không phải, có bằng chứng gì không? Nếu không phải hối lộ thì tại sao lại tự dưng cho cô tiền?
Năng lực của An Noãn có hạn, không đáng để nhận một khoản hối lộ lớn như vậy. Nhưng nhà họ Trạch có quyền có thế, cho An Noãn tiền chính là cho Sở Tuấn tiền. Đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, sẽ bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.
Tuy An Noãn nghĩ hơi xa nhưng dù sao cũng phải đề phòng.
An Noãn luôn cho rằng mình có thể không giúp được gì nhưng không thể kéo chân, không thể âm thầm đào hố cho Sở Tuấn.
Hợp đồng này viết rất rõ ràng, minh bạch.
Nhà máy nội thất thuê An Noãn làm cố vấn, không có lương cơ bản, hoa hồng lợi nhuận là 10%, mỗi nửa năm thanh toán một lần.
Có ngày tháng, có hợp đồng, có con dấu, lại đi đăng ký hồ sơ nhân sự rõ ràng minh bạch.
Có cái này, dù sau này nhà máy nội thất có thể giúp An Noãn kiếm tiền như nước cũng không ai có thể nói gì.
An Noãn vô cùng hài lòng.
Ra khỏi nhà máy nội thất lại đến nhà máy tiếp theo.
Chỉ là rất tiếc, dù sao cũng chỉ là một huyện lỵ, các doanh nghiệp, nhà máy đều rất hạn chế. An Noãn không cầu giàu sang phú quý, cũng chỉ sàng lọc được hai doanh nghiệp có thể hợp tác.
Bận rộn xong cũng đã đến trưa.
An Noãn tìm chỗ gọi điện cho Sở Tuấn rồi tự mình tìm một quán ăn.
May mà hôn ước từ nhỏ này định rất tốt, bây giờ tuy bản thân An Noãn không có nhiều tiền nhưng ăn một bữa cơm thoải mái vẫn không có áp lực.
Người quen ăn ba bữa một ngày có thịt, nếu quay trở lại những ngày một tháng hai bữa thịt thì thật là thảm.
An Noãn vào quán ăn mà mấy ngày nay thường đi cùng Sở Tuấn gọi bốn món.
Gà xào cung bảo, đậu phụ ma bà, cá kho, rau xào.
Bà chủ ghi tên món ăn, còn nhìn ra ngoài: "Tiểu An, hôm nay cháu đến một mình à? Đồng chí Sở đâu?"
Giày nam nữ
Vốn dĩ là cùng một huyện, ăn liền mấy ngày đã quen mặt nhau.
"Anh ấy có việc nên trưa nay không đến."
"Vậy cháu một mình ăn nhiều thế?" Bà chủ dừng bút: "Ăn không hết thì tiếc lắm, lãng phí, hay bớt lại hai món nhé."
Người thời đại này rất chất phác, cũng không chịu được sự lãng phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!