Chương 267: (Vô Đề)

"Sao thế?" Sở Tuấn đặt rìu xuống, cười nói: "Nước đâu, cho anh uống một ngụm."

"Đến đây đến đây."

An Noãn hoàn hồn, vội vàng đứng dậy rót nước cho Sở Tuấn.

Rất dân dã, dùng chính là chiếc bát lớn của nhà.

Sở Tuấn uống ừng ực một bát, vén mép áo may ô lau miệng.

Cơ bụng sáu múi thoáng qua, từng múi một.

An Noãn nhớ lại lời của Phùng Hướng Văn, lo lắng Sở Tuấn không thật lòng với cô mà là lừa gạt cô.

Khoảnh khắc này, An Noãn thật sự dùng hết tế bào não cũng không nghĩ ra được, điều kiện như Sở Tuấn – có tiền, có sắc, có thân hình – rốt cuộc định lừa cô cái gì.

Cho dù nghĩ theo chiều hướng xấu nhất thì cô cũng không thiệt.

Lau mồ hôi xong Sở Tuấn lại cầm rìu lên.

An Noãn vội nói: "Mệt không? Mệt thì nghỉ một chút."

"Không mệt, cái này có là gì." Sở Tuấn cười một tiếng, tiếp tục chẻ củi.

Chỉ là chút tiêu hao thể lực, lúc họ tập luyện không hề ít hơn thế này.

Sở Tuấn rất nhanh đã chẻ xong số củi cần dùng trong mấy ngày, đặt rìu xuống rồi nói: "Mấy ngày nay em đều không được tắm thoải mái đúng không. Chúng ta ra phố xem có bồn tắm không, mua một cái về, tối đun nhiều nước cho em ngâm mình."

Sở Tuấn nói rồi đi đến bên giếng nước xách một thùng nước lên.

Anh tiện tay cởi áo may ô rồi giơ tay lên, một thùng nước cứ thế ào ào đổ lên đầu, lên người.

Ánh nắng lấp lánh.

Những giọt nước trên người cũng lấp lánh.

"Không cần đâu." An Noãn khô khốc nói: "Chỉ vài ngày thôi, tắm qua loa là được… Mua riêng một cái bồn tắm có phải phiền phức quá không."

"Cái này có gì phiền phức, cũng không phải đồ đắt tiền." Sở Tuấn đặt thùng nước xuống đi về phía An Noãn.

An Noãn thấy vậy thì hoảng hốt trong lòng.

"Này, anh đừng qua đây, anh qua đây làm gì, đừng làm ướt cả áo em…"

Đây đâu phải là chuyện ướt hay không ướt áo, mà là khoảnh khắc này tác động quá lớn.

An Noãn cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.

Dù người ta hay nói "sắc tức là không, không tức là sắc", nhưng cũng có đại sư từng nói, gối đầu lên cơ bụng tám múi mà ngủ thì rất tốt cho sức khỏe và tinh thần. Đã may mắn gặp được điều tốt đẹp và thuần túy thế này, chẳng phải nên trân trọng sao?

Giày nam nữ

Thấy Sở Tuấn đã đến trước mặt An Noãn hít một hơi thật sâu.

Rồi Sở Tuấn đưa tay ra… lấy đi chiếc khăn treo trên lưng ghế sau lưng An Noãn.

"Nghĩ gì thế?" Sở Tuấn cười nhạo cô: "Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, đồng chí nữ này phải giữ mình đấy."

Rồi Sở Tuấn vừa lau những giọt nước trên người vừa vào phòng thay quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!