Chương 266: (Vô Đề)

Đồn trưởng Hạng nghe xong vô cùng vui mừng.

Đây thật sự là nhờ phúc của An Noãn, nếu không nơi nhỏ bé như họ không thể nào mời được Sở Tuấn.

Lập tức đồn trưởng Hạng nắm lấy tay Sở Tuấn, nhất quyết muốn mời anh và An Noãn ăn một bữa cơm.

Ngay tại nhà ăn của đồn cảnh sát, đồn trưởng Hạng gọi thêm vài người cùng ăn.

Không uống rượu, chỉ ăn cơm. Lúc đầu còn nói chuyện khách sáo vài câu, càng nói càng nghiêm túc, bầu không khí cũng dần trở nên trang trọng.

Nhưng An Noãn càng nói càng cảm thấy không yên tâm.

Chủ nhân cũ của cơ thể này quả thực thường đến đồn cảnh sát tìm bố, nhưng trước nay chỉ là đến đưa cơm, đưa quần áo hoặc một số việc rất bình thường. Trong lời nói cử chỉ chưa từng thể hiện bất kỳ chút hứng thú nào với điều tra hình sự.

Thỉnh thoảng thấy có tội phạm hoặc thấy cảnh máu me thì giống như một cô gái nhỏ bình thường, sợ hãi và căng thẳng.

Bố An tuy đúng là một cảnh sát nhưng cũng chỉ là một cảnh sát bình thường.

Ông đã qua đời, không ai nói xấu ông, nhưng bình thường chính là bình thường, những gì ông thể hiện và những gì An Noãn thể hiện hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Hổ phụ sinh hổ tử – lời này nói không xuôi trong trường hợp này.

An Noãn biết Sở Tuấn từng nghi ngờ cô.

Chỉ là anh không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, nên đành phải tự thuyết phục chính mình, tự tìm lý do để bỏ qua.

Bây giờ đến đồn cảnh sát huyện Đông Lai, cô sợ Sở Tuấn lại nghi ngờ.

An Noãn uống một ngụm canh, thở dài.

Cô không sợ lộ sơ hở, vì cô không thể có sơ hở.

Nhưng cô sợ phiền phức.

Ăn cơm xong đồn trưởng Hạng khách sáo nói với Sở Tuấn: "Tiểu Sở, hai người buổi chiều nghỉ ngơi trước, cũng chuẩn bị một chút, việc giảng bài ngày mai bắt đầu, cậu thấy có được không?"

"Vâng." Sở Tuấn nói: "Chú cứ sắp xếp là được."

"Được." Đồn trưởng Hạng rất hài lòng, nhìn hai người trẻ với ánh mắt đầy yêu thương: "Vậy hai người đi chơi đi."

Nếu là người ngoại tỉnh còn sắp xếp chỗ ở. Nhưng An Noãn chính là người địa phương, có nhà có cửa nên không có gì phải sắp xếp.

Đồn trưởng Hạng cảm thấy mình tuy đã lớn tuổi nhưng tâm hồn rất trẻ. Ông nắm bắt chính xác tâm tư của cặp đôi trẻ.

Ai mà cần một ông già như ông đi cùng chứ, cặp đôi trẻ có cuộc sống và không gian riêng.

Ra khỏi đồn cảnh sát, An Noãn hơi bất đắc dĩ hỏi: "Sở Tuấn, việc giảng bài cho họ anh có thấy khó xử không?"

Cô sợ Sở Tuấn vì cô mà đành phải đồng ý.

"Không khó xử." Sở Tuấn sảng khoái nói.

"Thật không?"

"Đương nhiên." Sở Tuấn nắm tay An Noãn: "Đều là vì nhân dân phục vụ, có gì mà phải khó xử."

Thời đại này, tinh thần giác ngộ thật sự rất cao.

Vậy thì tốt, An Noãn yên tâm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!