Hơn mười phút sau Chu Niệm Xuyên mới quay lại.
Ông lại lật qua lật lại những bức ảnh, rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn.
Trong điều kiện không để lộ sơ hở, An Noãn không hề giấu diếm, cố gắng nói với ông nhiều suy luận và chi tiết hơn.
Sau 40 năm, kỹ thuật điều tra hình sự phát triển vượt bậc, An Noãn, một người "tự mày mò học" đã khiến Chu Niệm Xuyên mở rộng tầm mắt.
Hôm nay Sở Tuấn không làm thêm giờ, lúc năm rưỡi đến đón người, vừa tới nơi đã thấy khí thế của Chu Niệm Xuyên hoàn toàn khác hôm qua.
"Tiểu Sở à." Chu Niệm Xuyên vỗ mạnh vai Sở Tuấn: "Cậu tìm đâu ra một thiên tài như Tiểu An vậy."
"Hả?"
Sở Tuấn kinh ngạc nhìn An Noãn, An Noãn khẽ nhướng mày với anh một cách đầy ngụ ý.
"Lợi hại, quá lợi hại." Chu Niệm Xuyên giơ ngón tay cái lên rồi ra vẻ một người tiền bối: "Tôi nghe nói cậu định để cô bé làm nhân viên vệ sinh ở cục cảnh sát? Đó đúng là sự tổn thất của cả cục cảnh sát, không, là của cả hệ thống cảnh sát quốc gia."
"Chú nói quá rồi." Sở Tuấn có chút muốn cười mà không dám cười.
"Không hề quá chút nào." Chu Niệm Xuyên đã quyết định: "Chỉ là nền tảng còn hơi yếu, thế này đi, tôi sẽ xin phép cục trưởng cho Tiểu An đến thư viện giúp việc."
Chu Niệm Xuyên nói rất nghiêm túc.
"Chú Chu, như vậy không hợp quy định."
Sở Tuấn không phải là không thể tìm cho An Noãn một công việc nhàn rỗi, nhưng như vậy không được.
"Nếu cô bé chiếm chỗ ăn không ngồi rồi thì tất nhiên không hợp quy định, nhưng tôi sẽ không nhìn lầm, Tiểu An là ngọc sáng bị bụi che, chỉ cần có thời gian nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ."
Nếu không phải Chu Niệm Xuyên đã có tuổi, Sở Tuấn thậm chí đã nghĩ lệch lạc.
An Noãn đã từ từ đứng dậy: "Chú Chu, cháu là do đội trưởng Sở giới thiệu đến, vẫn nên để anh ấy quyết định. Cháu sao cũng được, cho dù là nhân viên vệ sinh cũng có thể tự học mà, anh hùng không hỏi xuất thân."
Chu Niệm Xuyên nhìn An Noãn, lại nhìn Sở Tuấn rồi xua tay: "Được rồi, chuyện này nói sau. Tan làm rồi, hai đứa về trước đi."
An Noãn nói đúng, cô là do Sở Tuấn mang đến, chuyện này không tiện vượt mặt Sở Tuấn mà làm, sẽ không nể mặt nhau. Ông thì không sao nhưng An Noãn còn phải sống ở nhà họ Trạch.
"Vâng." An Noãn thu dọn sách trên bàn: "Vậy cháu đi trước, tạm biệt chú Chu."
Sở Tuấn nhìn chân An Noãn một lúc lâu: "Xem ra đã đỡ hơn nhiều."
Không bị thương đến xương, nghỉ ngơi một ngày không cử động nhiều quả nhiên đã gần như khỏi hẳn.
"Đỡ hơn nhiều rồi." An Noãn đáp: "Có thể đi lại bình thường rồi, thứ hai tuần sau tôi có thể nhận việc."
Sở Tuấn cũng không biết là cố chấp gì mà cứ nhất quyết muốn cô đi làm nhân viên vệ sinh.
Chắc là muốn thấy cô mất mặt, nếu không thì khó chịu trong lòng.
Acnes
"Chuyện nhận việc nói sau." Sở Tuấn nói: "Tối nay đi gặp vài người bạn với tôi."
"Hả?"
Sở Tuấn giải thích: "Có vài người bạn, tối nay tụ tập ở quán bar Hoàng Hôn."
An Noãn càng ngơ ngác hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!