Chương 19: (Vô Đề)

Bây giờ nói gì cũng sẽ kích động kẻ bắt cóc, chỉ có nói về tiền là không.

Kẻ bắt cóc vừa nghe: "Được, các người đừng giở trò gì, nếu dám giở trò tôi sẽ giết cô ta…"

"Không đâu, không đâu." Phó viện trưởng liên tục đáp.

Sở Tuấn nói: "Tôi đi theo ông ấy, anh tuyệt đối đừng động vào em gái tôi, nó nhát gan, sức khỏe yếu, bị kinh hãi sẽ phát bệnh đấy."

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Sở Tuấn và phó viện trưởng cùng rời khỏi. Mấy bảo vệ còn lại đứng xung quanh, không dám lại gần, cũng không dám rời đi.

An Noãn vẫn đang trò chuyện với kẻ bắt cóc.

Từ từ trò chuyện, nói những chuyện không quan trọng, những chủ đề khiến tâm trạng thoải mái.

Hai phút sau cô cảm thấy bóng đen trên mặt đất khẽ động.

An Noãn đột ngột mở to mắt.

Đến rồi.

Kẻ bắt cóc hoàn toàn không hay biết. Đối diện bọn họ, toàn bộ bệnh nhân đã được khuyên rời đi. Chỉ còn lại bảo vệ bệnh viện, dù sao cũng là những người đã từng trải nên giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên nếu để ý kỹ có thể thấy một người trong số họ vừa liếc nhìn lên phía trên bên trái một cách không tự nhiên.

"Anh trai." An Noãn đột nhiên tỏ ra vẻ đau đớn: "Tôi… tôi có chút khó thở, có thể cho tôi uống thuốc được không."

Kẻ bắt cóc lập tức có chút căng thẳng: "Cái gì, cô muốn giở trò gì."

"Tôi có thể giở trò gì chứ." An Noãn túm cổ áo mình như thể khó thở: "Tôi cũng là đến khám bệnh, anh xem vết thương trên đầu tôi… tôi cần uống thuốc."

Kẻ bắt cóc có chút hoảng.

Hắn vừa mới bắt giữ một sản phụ, đã rất phiền phức. Bây giờ đổi một người nếu lại xảy ra chuyện thì biết tìm người thứ ba ở đâu.

"Thuốc ở đâu?"

"Túi… túi quần, để tôi lấy."

"Để tôi." Kẻ bắt cóc quát.

"Vâng, vâng." An Noãn liên tục gật đầu: "Túi bên phải."

Cô buông tay xuống bên hông, ở nơi kẻ bắt cóc không nhìn thấy, ra hiệu OK.

Hiểu rồi, chuẩn bị xong, sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Kẻ bắt cóc từ từ buông một tay xuống sờ vào túi quần bên hông An Noãn.

Trong túi hình như có cái gì đó.

Một lúc làm hai việc chắc chắn sẽ phân tâm, dao của kẻ bắt cóc tuy không rời khỏi cổ An Noãn nhưng khi hắn hơi cúi người xuống sờ túi quần An Noãn, lực tay cầm dao tự nhiên sẽ yếu đi.

Serum chống nắng Vaseline

An Noãn cần chính là khoảnh khắc này.

Cô cảm nhận được lưỡi dao đã cách cổ một khoảng, đột ngột nắm lấy tay cầm dao của kẻ bắt cóc đẩy sang phải, bản thân thuận theo lực đó mà lao về phía ngược lại.

Người và dao cuối cùng đã kéo ra một khoảng cách.

Phía sau kẻ bắt cóc, một bóng đen lao xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!