Nhìn đám đông vây quanh mà tim đập chân run, trong đó có cả trẻ em và bệnh nhân trông yếu ớt. Nhưng mạng ai cũng là mạng, không thể nói để họ đi đổi lấy bác sĩ Lý được.
Đó là hồ đồ rồi, không xảy ra chuyện còn có thể làm anh hùng, xảy ra chuyện, trách nhiệm này không ai gánh nổi.
Có cảnh sát, có lãnh đạo bệnh viện ở đây, để quần chúng nhân dân đi đổi con tin là không được.
Sở Tuấn vừa nghe lập tức từ chối: "Cô ấy không được, cô ấy…"
Sở Tuấn chưa nói hết câu An Noãn đã nắm lấy cánh tay anh.
"Được." An Noãn nói: "Tôi làm con tin cho anh, anh thả sản phụ ra đi. Nếu anh còn không thả bây giờ cô ấy sẽ chết, cô ấy mà chết anh cũng không chạy thoát được đâu."
"An Noãn!"
Sở Tuấn kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
An Noãn hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Sở Tuấn, móng tay cô không dài nhưng suýt nữa đã cào rách da trên tay Sở Tuấn.
Hai người nhìn nhau, trong sự kinh ngạc của Sở Tuấn, An Noãn vô cùng bình tĩnh và kiên định.
An Noãn chậm rãi nói: "Bác sĩ Lý thật sự không thể trì hoãn được nữa, sẽ có án mạng đó."
Lại còn là hai mạng.
"Không được." Sở Tuấn nghiến răng nói nhỏ: "Cô không thể đi… rất nguy hiểm."
"Tôi có thể, bố tôi cũng là cảnh sát." Giọng An Noãn cũng rất nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn: "Tôi tin anh, anh cũng phải tin tôi."
Giây phút này, trong lòng Sở Tuấn dấy lên vạn ý nghĩ.
Từ lần đầu gặp mặt ở nhà nghỉ An Noãn đã để lại cho anh một ấn tượng vô cùng kinh ngạc, bốn chữ "lâm nguy không loạn" như được khắc vào xương tủy, lúc đó anh đã nghĩ: Sao lại có một cô gái bình tĩnh đến vậy.
Nhưng khi biết thân phận, anh càng nhìn cô càng không thuận mắt.
Bây giờ cô dường như lại trùng khớp với hình ảnh cô gái cầu cứu lúc đó.
Cô lúc nguy nan và cô lúc bình thường như hai bản thể hoàn toàn tách biệt.
Con mắt nhìn người của ông nội quả nhiên là khác biệt.
Dù cô có tham tiền, có lòng hư vinh, nhưng vẫn khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Cô đặt cược lớn, đánh một ván lớn.
An Noãn đã quả quyết buông tay.
"Tôi thay bác sĩ Lý. Tôi sẽ đi qua đó, rồi chúng ta cùng lùi về phía sau. Anh hãy để người đưa bác sĩ Lý đi cấp cứu, được không?"
Hình tượng của An Noãn rất phù hợp với kỳ vọng trong lòng kẻ bắt cóc.
Serum chống nắng Vaseline
Một người phụ nữ trẻ tuổi trông có vẻ yếu đuối. Trên đầu còn dán gạc, là một bệnh nhân. Hoàn toàn không có tính uy h**p.
"Được!"
Kẻ bắt cóc gật đầu mạnh.
An Noãn bước về phía trước hai bước, Sở Tuấn vẫn cảm thấy không ổn, bèn tiến lên một bước đưa tay kéo cô lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!