Chương 15: (Vô Đề)

"Cái gì?" Sở Tuấn cúi đầu nhìn: "Hóa đơn à?"

"Không phải, là giấy vay nợ."

Trên giấy viết rõ ràng thời gian, số tiền, chữ ký, thậm chí còn mượn hộp mực dấu của quầy thu ngân để lăn tay, rất quy củ.

"Ý gì đây?"

"Là giấy vay nợ thôi, nghĩa đen." An Noãn nói: "Bây giờ tôi thật sự không có tiền mua sách nhưng tôi phải mua. Số tiền này không thể để anh trả, coi như tôi mượn của anh."

Biểu cảm của Sở Tuấn có chút khó nói.

"Cô nghĩ tôi thiếu chút tiền này à?"

"Tất nhiên anh không thiếu nhưng việc nào ra việc đó, chúng ta cũng không phải quan hệ thân thiết gì, huống chi anh em ruột còn phải sòng phẳng." An Noãn nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với ông nội. Hơn nữa sau này mỗi khoản chi tiêu của tôi ở nhà các anh tôi đều sẽ viết giấy vay nợ cho anh."

Bây giờ là thập niên 80, đây là Bắc Kinh, mọi thứ đang phát triển mạnh mẽ.

Kế hoạch lâu dài của An Noãn tất nhiên là quay về sự nghiệp điều tra hình sự mà cô yêu thích. Nhưng cũng không phải là không thể tiện tay làm chút kinh doanh, kiếm chút tiền.

Số tiền này cô tự tin là có thể trả được.

Sở Tuấn nhìn tờ giấy vay nợ trong tay bay phấp phới trong gió, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

"An Noãn, thủ đoạn của cô đúng là khác người. Cô nghĩ… tôi sẽ tin cô sao?"

Đây là cái gì?

Sở Tuấn cảm thấy có chút quen thuộc, đây là thả dây dài câu cá lớn, và mình chính là con cá lớn đó.

"Anh xem." An Noãn bất đắc dĩ nói: "Nói dối thì anh không vui, nói thật thì anh không tin. Lòng dạ đàn ông đúng là mò kim đáy bể, thật khó chiều."

An Noãn cảm thán về cuộc đời rồi lên xe, bỏ lại Sở Tuấn đang ngây người.

Sau khi lên xe An Noãn cũng không giục, ngồi xuống thắt dây an toàn rồi bắt đầu đọc sách.

Có quá nhiều thứ cần đọc, phiền phức hơn là, một số thứ không cần đọc cũng phải để người khác nghĩ là cô cần.

Sở Tuấn đứng bên ngoài một lúc, lúc này mới lên xe. Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị.

"An Noãn." Sở Tuấn đóng cửa xe.

"Hửm?"

"Cô muốn chơi với tôi như vậy phải không?"

An Noãn không thèm ngẩng đầu: "Ý gì?"

"Ý là, tôi cảm thấy cách chơi này của cô rất mới lạ." Sở Tuấn nhìn An Noãn cười.

Nước hoa Bodymist

Trong lòng An Noãn đột nhiên thắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tuấn.

Xin lỗi nhé, kiếp trước cũng đọc không ít truyện tổng tài, cô rất sợ rất sợ, sợ giây tiếp theo Sở Tuấn sẽ nói ra một câu: Cô gái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Cô sợ mình sẽ bật cười.

May mà câu tiếp theo Sở Tuấn nói: "Chăm chỉ học tập, rất tốt, học hành cho tử tế vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!