"Được." Sở Tuấn thử cử động cánh tay, quả nhiên đã đỡ hơn nhiều.
Anh chỉnh lại quần áo, cài lại từng cúc áo một: "Lát nữa tôi sẽ đưa cô đi gặp chủ nhiệm Triệu ở phòng hậu cần để ông ấy sắp xếp cho cô. Nhưng nói trước, thời gian làm việc của tôi không ổn định, không phải lần nào cũng tiện đường đưa cô đi. Nếu tôi không rảnh cô sẽ phải…"
"Tôi hiểu, tôi có thể tự đi xe buýt." An Noãn nói: "Đội trưởng Sở, anh xem, tôi muốn học tập không phải là chuyện xấu, chỉ khi tôi tự lực cánh sinh tôi mới không bám lấy anh đúng không? Nếu tôi sống khổ quá, biết đâu một ngày nào đó tôi nghĩ thông suốt thì sao?"
Sở Tuấn lập tức cảm thấy không ổn.
"Nghĩ thông suốt cái gì?"
"Nghĩ thông suốt rồi thì làm bà Sở thôi." An Noãn xòe hai tay: "Ông nội thích tôi như vậy, nếu tôi ở nhà khóc lóc om sòm, anh đoán xem ông nội có thể trói anh vào động phòng không?"
Sở Tuấn trong khoảnh khắc đó mặt trắng bệch.
Đội trưởng Sở từng xông pha mưa bom bão đạn mặt không đổi sắc, giờ phút này cũng không thể bình tĩnh tự tại được nữa.
Anh thậm chí còn không kịp cài hết cúc áo, đột ngột đứng dậy, một tay đè lên vai An Noãn.
"Cô nói gì? Cô là một cô gái, nói lời này không thấy xấu hổ à?"
An Noãn không hề chuẩn bị, bị đè lùi lại một bước, ngồi phịch xuống ghế tựa.
Sở Tuấn một tay chống lên ghế, một tay đè lên vai An Noãn, cúi người xuống nhìn cô.
Ánh mắt có chút nguy hiểm, như thể giây tiếp theo muốn b*p ch*t cô.
An Noãn giãy giụa một chút, không thoát ra được. Gã đàn ông khốn kiếp này sức thật lớn.
"Cô nói lại lời lúc nãy của cô một lần nữa." Sở Tuấn biết cách nắm bắt trọng điểm: "Cô muốn trói tôi vào động phòng? Một cô gái nông thôn như cô gan cũng to nhỉ?"
"Sao thế?" Vẻ mặt An Noãn vô tội: "Nếu tôi muốn trói những người khác vào động phòng thì đó mới là tư tưởng không trong sạch. Nhưng anh…"
An Noãn đưa tay chọc vào ngực Sở Tuấn.
"Anh là vị hôn phu của tôi mà, từ khi tôi biết chuyện đã biết có một vị hôn phu là anh. Vậy tôi nghĩ như vậy có gì không ổn sao? Đội trưởng Sở, tôi nói anh nghe, quê tôi không so được với thành phố lớn của anh đâu, ở đó bảo thủ, truyền thống, chỉ biết một lòng một dạ, vị hôn phu cũng là chồng…"
Không phải anh rất ngang ngược sao?
Đến đi, ai sợ ai.
An Noãn nghĩ đi nghĩ lại, đội trưởng Sở này có chút kiêu ngạo, khó nói chuyện, phải có cái gì đó để kìm hãm anh ta mới được.
Không cầu chiếm thế thượng phong, ít nhất cũng phải cân bằng, nếu không sau này cuộc sống sẽ không dễ chịu.
Anh ta sợ gì? Sợ cô muốn kết hôn với anh ta!
Phải đánh vào điểm yếu của địch mới có thể đạt hiệu quả gấp đôi.
Mặt mũi? Mặt mũi là cái gì?
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Tạm thời có thể không cần.
Sau này có cơ hội nhặt lại là được.
"Ha." Sở Tuấn bị tức đến bật cười: "Trước đây không phải còn rất có khí phách, nói không coi trọng tôi sao? Mới có một ngày đã đổi cách nói rồi? Mặt dày mày dạn đòi gả cho tôi rồi à?"
An Noãn cũng cười một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!