Đó là một con quái điểu vừa nuốt xong miếng thịt thối ngoài miệng, khi bay qua tầng trời thấp đã phủ xuống một bóng đen. Ngay vừa rồi, nó phát hiện Tinh Nguyệt đang không ngừng di động, gần như lập tức nó chấn động cánh lao thẳng xuống từ đằng xa, tốc độ cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Kha đứng dậy, mặt lo lắng, muốn hét lớn để nhắc nhở đối phương. Sau đó, cậu nghĩ lại, khoảng cách giữa cậu và Tinh Nguyệt đã xa, tiếng sấm và tiếng mưa rơi lớn, đối phương không chắc nhìn thấy hay nghe được, trái lại có khả năng kinh động vị đồng nghiệp dưới chân này.
Vẻ mặt cậu nhạt đi như lật sách, vắt hết nước từ ống tay áo rồi tiếp tục ngồi xuống.
Không cần hoảng, hoảng cũng vô dụng, cứ xem đối phương biểu diễn đi.
Tinh Nguyệt đã ý thức được nguy hiểm đang ập đến, nhưng động tác vẫn không ngừng. Anh nhìn con quái điểu ngay trước mắt, đôi mắt như mặt hồ không gợn sóng.
Lông chim màu đen của quái điểu giống như một thanh kiếm sắc bén, ánh lên vẻ chất hữu cơ, móng vuốt của nó có thể dễ dàng bóp nát hộp sọ người, hút lấy tủy não bên trong.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên người Tinh Nguyệt bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Khác với vẻ sâu thẳm cô tịch của biển rộng, màu xanh lam không sáng chói này lại vô cùng dịu dàng, bao bọc lấy toàn thân Tinh Nguyệt.
Móng vuốt của quái điểu chạm vào ánh sáng lam, thế mà bị bẻ gãy toàn bộ. Nó r*n r* thống khổ một tiếng, thu hút càng nhiều quái điểu bay tới.
Rõ ràng, chúng là một loài sinh vật có trí tuệ. Con quái điểu này nhìn thấy Tinh Nguyệt đầu tiên, nó đã chọn xé nát anh trước, sau đó độc chiếm.
Khi nhận thấy không thể đánh lại, nó liền lập tức truyền tin tức về việc có thức ăn cho những con quái điểu khác, triển khai tấn công bầy đàn.
Một khoảng không gian phía trên đầu lập tức bị che phủ bởi những thân ảnh đen kịt, thậm chí che khuất một phần nước mưa.
Tinh Nguyệt tranh thủ khe hở khi nhãn cầu nháy mắt, liên tiếp dùng dao găm bẻ gãy cánh của mấy con quái điểu. Ánh sáng lam trên người anh giống như một vỏ trứng hình bầu dục, bảo vệ anh chặt chẽ bên trong.
Thẩm Kha: "Anh ta nhất định là một phú hào."
Loại đạo cụ có hiệu quả tương tự này ở ba trang đầu tiên của cửa hàng NPC đòi hỏi điểm tích lũy không hề thấp. Cậu làm ba bốn nhiệm vụ phó bản cũng chưa chắc tích cóp được, huống chi đối phương còn hào phóng cho cậu mượn một chiếc nhẫn.
Nhưng mà Tinh Nguyệt đã mạnh như vậy, vậy tại sao anh ta lại hôn mê trên biển? Chẳng lẽ anh ta quá xui xẻo mà tiến hóa ngay dưới đáy biển?
Không thể không nói, Thẩm Kha đã nói trúng sự thật.
Tinh Nguyệt lúc này, khoảng cách đến vị trí trái tim chỉ còn mười mấy mét.
Nhưng lũ quái điểu không ngừng công kích đã làm tốc độ của anh giảm sút đáng kể. Những bộ phận bị gãy khi va vào ánh sáng lam đang tái sinh lại với một tư thế chậm rãi và xoắn vặn.
Dưới sự ngăn cản mạnh mẽ, anh bị đập xuống mười mấy lần, mỗi lần đều hiểm nguy mới ổn định được thân thể, suýt chút nữa bị nhãn cầu phát hiện.
Tinh Nguyệt đột nhiên đứng yên tại chỗ. Vào lúc này, anh lại cúi đầu nhìn thiếu niên một cái. Dường như vì anh đã thu hút tất cả giá trị thù hận, ít nhất không có con quái điểu nào đi tìm phiền phức với thiếu niên.
Và thiếu niên đã sáng suốt ngồi xuống giữ thăng bằng, ngẩng đầu lên, hai người đối diện nhau.
Anh không thấy rõ biểu cảm của thiếu niên, nhưng nghĩ lại, hẳn là vừa sợ hãi vừa lo lắng cho anh.
Tinh Nguyệt giơ cao dao găm, máu quái điểu trên đó còn chưa khô, rồi đâm mạnh vào một quả nhãn cầu dưới chân.
"Mỹ nhân ngư" dưới chân họ cảm nhận được đau đớn, bắt đầu rung lắc dữ dội. Toàn bộ đáy biển đều chấn động vì điều này. Chất lỏng trong suốt trên vảy cá bóng loáng của nó tiết ra càng nhiều. Thẩm Kha buộc phải bám vào thứ gì đó mới có thể ổn định thân thể.
Hành động của Tinh Nguyệt rõ ràng đã chọc giận "Mỹ nhân ngư" này. Người ta nói chúng là ca sĩ linh hồn dưới biển, sở hữu giọng nói giống như Siren. Thẩm Kha xác nhận, những lời này hoàn toàn không liên quan đến bức họa này.
"Mỹ nhân ngư" phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, giống như tiếng móng tay cào vào bảng đen bị phóng đại lên ngàn lần, khiến người ta hận không thể chọc thủng màng nhĩ.
Thẩm Kha che tai lại, tự hỏi tại sao mình lại muốn theo đến để chịu tội này.
Tiếng gào thét của "Mỹ nhân ngư" ngày càng ngưỡng cao. Ngoài sự tra tấn tinh thần, cậu còn cảm thấy một tia khô nóng. Nhìn xuống, nước biển xung quanh lại bắt đầu sôi sùng sục.
Những gai ngược trên xúc tu sau lưng nó lộ ra, từng cây lao lên không trung, đập mạnh vào đàn chim. Không ngừng có chim rơi vào nước biển sôi, mất dạng ngay lập tức.
Thẩm Kha: ... Tuyệt chiêu mượn đao giết người hay thật, nhưng ai nói cho cậu biết, đây là nước biển hay là dung nham?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!