Nhà ăn của trung tâm phục hồi chức năng được trang trí rất đơn giản, đơn giản đến mức bàn ghế cũng hòa vào màu trắng của bức tường, dường như ở đây màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, không thể thay thế.
Mặt bàn được đặt những tấm bảng số của trẻ em, được sơn bằng màu đỏ tươi không độc hại, nổi bật trong một mảng trắng, đại diện cho vị trí riêng của từng đứa trẻ.
Khi Thẩm Kha được y tá dẫn đến, đã có rất nhiều đứa trẻ ngồi với tư thế khác nhau, ở đây rất ít đứa trẻ khóc lóc, cũng rất ít đứa trẻ nói chuyện.
Mỗi đứa trẻ trong bệnh viện đều được chia nhóm, khi học tập và vui chơi thường hai nhóm sẽ ở cùng nhau, chỉ khi dùng bữa mới tụ tập toàn bộ.
Thẩm Kha bất ngờ phát hiện, trong đám trẻ ở góc trên bên trái còn có một thiếu niên cùng tuổi với hắn, đối phương cao hơn hắn một chút, nên rất dễ thấy trong một đám củ cải nhỏ.
Đối phương vẫn luôn vẻ mặt ủ rũ dùng hai tay đan vào nhau chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng đến khi có người đi ngang qua mới lười nhác ngước mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn, ánh mắt hai người liền chạm nhau. Con ngươi của thiếu niên kia rất hiếm thấy, một tầng sương mù phủ trên màu xanh hồ nước, như sương mờ nổi trên mặt hồ biếc, có một vẻ thần bí không thể xua tan.
Thẩm Kha động đậy mắt, dừng lại trên danh hiệu 23 một giây rồi lướt qua, đi đến chỗ ngồi số 411.
721 có chút không cam lòng, chỗ ngồi của hắn không gần Thẩm Kha, hai người không cùng một bàn, hắn đứng bên cạnh Thẩm Kha, mãi đến khi y tá đến thúc giục mới lưu luyến không rời trở về chỗ ngồi của mình.
Người chơi đẩy xe đẩy nhỏ được yêu cầu phân phát bữa tối, Triệu Vũ Vũ cầm thìa, nàng nhìn thiếu niên ngồi đoan chính, mái tóc đen mềm mại dán vào má hắn, trông an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Nàng rất muốn thuyết phục bản thân hai người có lẽ chỉ là lớn lên hơi giống nhau, nhưng cái loại khí chất hoàn toàn nhất quán này thì giải thích thế nào?
Nàng muốn tìm một cơ hội, nói chuyện riêng với thiếu niên, đang chuẩn bị đẩy xe thức ăn đi qua thì bị một bàn tay vỗ vào vai.
Lý Vân Hà thấy nàng quay đầu lại, thu tay trái lại vẫy vẫy, giọng điệu rất điệu đà nói: "Y tá đã phân khu vực cho chúng ta, ngươi phụ trách bên kia, ta mới là phụ trách bên này, ngươi có phải đi nhầm rồi không?"
Triệu Vũ Vũ "a" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía y tá không có biểu cảm trên mặt, lại nhìn Lý Vân Hà vẻ mặt nghiêm túc, do dự nghiêng người nhường đường cho nàng.
Nàng thì không nghĩ đến chuyện đối phương lừa nàng, chỉ là có chút không cam lòng. Triệu Vũ Vũ nhanh chóng và cẩn thận phát cơm, nàng nhớ kỹ danh hiệu thiếu niên, nghĩ lát nữa lúc đưa thuốc liệu có thể xin đi phòng bệnh của đối phương xem thử không.
Thấy Triệu Vũ Vũ xoay người rời đi, Lý Vân Hà tiếp tục đâu vào đấy phát cơm dinh dưỡng, đến chỗ thiếu niên, nàng đặt thêm một quả trứng gà, cười hì hì nói: "Ăn nhiều một chút mới có thể khỏe mạnh lớn nhanh nga."
Nhưng thiếu niên đối với lời nàng nói không có chút phản ứng nào, khi Lý Vân Hà đưa thìa cho thiếu niên, hắn mới như nhận được mệnh lệnh nào đó, giơ tay ra nhận.
Năm ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên nắm lấy cái thìa, với một tư thế vô cùng chậm rãi và máy móc, lặp đi lặp lại động tác ăn và nhai, mãi đến lúc này khóe miệng hắn nhếch lên mới biến mất, má phồng lên, giống như một con sóc con đáng yêu.
Lý Vân Hà nhìn thêm hai mắt, cho đến khi ánh mắt cảnh cáo của y tá quét tới, nàng mới tiếp tục đẩy xe thức ăn đi về phía trước.
Người chơi sau khi phát hết cơm trong tay cũng không phải là hết việc, họ còn cần tiếp tục tuần tra tình hình dùng bữa của trẻ em, thậm chí có một số trẻ ăn cơm cũng cần lặp lại biểu thị và dạy dỗ.
So sánh, nhóm trẻ em của thiếu niên kia, có vẻ hoạt bát hiếu động hơn nhiều.
Chúng mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thiếu niên, trên tay học động tác của hắn, cũng từng miếng từng miếng ăn cơm, khi mọi người nhìn về phía đó, động tác của từng củ cải nhỏ đều nhịp, làm người ta buồn cười.
Tô Tĩnh vừa dạy một đứa trẻ ăn cơm xong, hắn cũng không phải là một người lạnh lùng, nói thật dù là trong trò chơi nhìn thấy nhiều đứa trẻ có khiếm khuyết như vậy, lâu dần, tâm trạng cũng sẽ có chút áp lực.
Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng rơi trên khuôn mặt tươi cười của nhóm trẻ khác, ít nhất giây phút này sẽ cảm thấy rất được chữa lành.
Tô Tĩnh nhấc chân, hắn còn chưa đi đến khu vực của thiếu niên kia, bệnh nhân danh hiệu 23 bên cạnh đã không hề báo trước đẩy ghế đứng lên, cơm trong mâm đặt trước mặt hắn bị khuấy tung tóe, nhưng 23 không ăn một miếng nào, đi thẳng về phía 411.
Bên này Thẩm Kha đang cảnh giác để hệ thống giám định đây là thức ăn bình thường chứ không phải thuốc độc không rõ nguồn gốc gì đó mới quyết định ăn cơm, cũng giữ nguyên tắc không lãng phí, nuốt miếng cơm cuối cùng vào bụng.
Không thể không nói, nguyên liệu nấu ăn của phó bản này rất tươi mới, kỹ thuật nấu nướng cũng rất chuyên nghiệp, hoàn toàn có thể được gọi là mỹ vị trên đầu lưỡi, nếu không xảy ra chuyện xấu gì khác, hắn vẫn rất vui lòng ở lại phó bản này.
Bệnh viện đề xướng nâng cao khả năng tự làm của trẻ em, tự mình đặt mâm đồ ăn vào bồn rửa chén, kỳ thật bệnh viện này ngoài bác sĩ và y tá trưởng trông có vẻ "độc đáo" một chút, hiện tại xem ra ngoài phòng bệnh ra, việc trị liệu và quy tắc của nó vô cùng khoa học và nhân tính hóa, trông giống như một trung tâm phục hồi chức năng nhi đồng có cơ chế hoàn thiện bình thường.
Hắn đang định bưng mâm đồ ăn đứng dậy, trên đỉnh đầu đột nhiên đổ xuống một bóng tối, ban đầu hắn còn tưởng là người chơi nữa, không biết người chơi là phát hiện manh mối muốn làm quen với trẻ em bên này hay sao, động một chút là có người chơi đến tuần tra khu vực bên hắn.
Thẩm Kha không ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước đi hai bước, sau gáy đã bị một bàn tay nắm lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!