Chương 37: (Vô Đề)

Hắn đặt tay lên môi mình, khóe miệng hơi cong lên một độ cong, "Suỵt, các ngươi nghe này."

Âm nhạc nhẹ nhàng mà lại dịu dàng bay lượn trong nhà thờ, từ cửa sổ hoa văn, từng con từng con tiểu thần Cupid đáng yêu có cánh, cầm cung tên bay ra, chúng nó kéo căng dây cung, mũi tên rời cung ngay lập tức hóa thành vô số tình yêu và cánh hoa bay xuống từ trên trời.

Những thứ này điểm xuyết bao trùm sự trang nghiêm của nhà thờ, làm nó tràn ngập hơi thở ngọt ngào màu hồng, trở nên mộng ảo lên.

Nhưng cảnh tượng mộng ảo này cũng không mê hoặc được người chơi, bọn họ bị cái chắn ngăn cách sau bị buộc phải dừng tiếp tục phát động công kích, nhìn về phía Già Nạp trong mắt hỗn tạp sự cảnh giác và giận dữ.

Già Nạp nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Kha: "Ngoan, đưa tay cho ta."

Thẩm Kha im lặng không nói: "……"

"Ngoan." Già Nạp lần nữa dùng ngôn ngữ khích lệ hắn, "Đây là một chuyện rất đơn giản không phải sao? Nghe lời, đưa tay cho ta."

"Đừng nghe hắn nói!" Chi Chi giận đùng đùng hô, "Ngươi bắt cóc một thiếu niên không hề sức phản kháng thì tính là bản lĩnh gì!"

Có Chi Chi mở đầu, Lưu Vũ Thần và Lý Giản Sinh cũng không cam lòng yếu thế bắt đầu hạ bệ Già Nạp. Bọn họ tuy rằng rất yếu, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn thiếu niên bị bắt đi.

Chi Chi cũng không phải ngốc nghếch đi làm một số việc vô dụng, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là chọc giận Già Nạp.

Thật đáng tiếc, Già Nạp ngay cả độ cong nụ cười cũng không có thay đổi, hắn thấy Thẩm Kha chậm chạp không có động tác, chủ động cầm tay Thẩm Kha lên.

Một con tiểu thần Cupid bay qua, đối với Thẩm Kha xoay vòng bán manh, trên tay nó ôm một cái hộp tinh xảo, mặt trên vẽ rất nhiều hoa văn đáng yêu tinh xảo.

Già Nạp đưa hộp cho Thẩm Kha: "Mở nó ra."

Thẩm Kha giằng co với Già Nạp một lát, rốt cuộc chậm rãi nhận lấy hộp.

Mở hộp ra, bên trong nằm một chiếc nhẫn, kiểu dáng thiết kế của nhẫn vô cùng phức tạp, lấy cánh hoa hồng điêu khắc bằng bạch kim làm đế, chính giữa khảm một viên kim cương hồng vô cùng hi hữu.

Già Nạp lấy ra nhẫn kim cương, ngón tay thon dài khẽ chạm vào chiếc nhẫn hồng ngọc Thẩm Kha đang đeo trên tay, không dung phản kháng mà gỡ xuống ném vào góc, "Nên đổi cái mới."

Thẩm Kha căn bản không rút về được tay mình, chỉ có thể mặc kệ đối phương cầm, hắn nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc bị vứt bỏ như rác rưởi dưới đất, lại dùng ánh mắt liếc xéo nhìn Tinh Nguyệt một cái.

Tinh Nguyệt không hề đổ dồn một tia ánh mắt nào vào chiếc nhẫn, cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, chỉ có chính hắn biết, khóe miệng dưới khẩu trang đã cong xuống rồi.

Thẩm Kha chỉ dùng ánh mắt liếc xéo quét Tinh Nguyệt một cái rồi không nhìn nữa, hắn sợ bị Già Nạp phát hiện, chiếc nhẫn này là Tinh Nguyệt tặng hắn, với cá tính tùy hứng làm bậy của Già Nạp, biết xong rất có khả năng sẽ trực tiếp hủy hoại chiếc nhẫn như vậy.

Việc đá quý màu xanh biến thành hồng ngọc tạm thời không nhắc tới, nếu như bị đập nát đó là thật sự không có cách nào hoàn lại.

Thẩm Kha vẫn luôn giữ im lặng, gương mặt tựa tuyết đầu mùa kia biểu hiện sự kháng cự vô cùng rõ ràng, chờ Già Nạp đeo nhẫn lên ngón áp út hắn xong, lập tức liền rụt tay về.

Dưới đài, Bồ Câu Trắng ý thức được mình bị gài bẫy xong, trên mặt không có sự giận dữ, hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, giống như khách quý thật sự được mời tới vậy khóe môi treo lên nụ cười, chỉ là trong đó không còn độ ấm nữa.

Bên cạnh Bồ Câu Trắng đứng là Tinh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, những người khác ít nhiều đều đã thử lại lần nữa đánh nát cái chắn để cứu người, chỉ có hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều không ra tay.

"Ngươi không sốt ruột sao?" Chi Chi trong cơn giận dữ, nhưng nàng không làm gì được cái chắn trong suốt trước mặt, nện mạnh một quyền lên cái chắn xong, mới quay đầu hung dữ hỏi Tinh Nguyệt.

Bồ Câu Trắng nàng không có cách nào đi chỉ trích, nhưng Tinh Nguyệt rất được thiếu niên tin cậy, lại trong lúc này nhìn qua thờ ơ.

Chi Chi thừa nhận mình không đủ lí trí, cũng có chút giận cá chém thớt, chỉ là phản ứng này của Tinh Nguyệt, trong mắt nàng quả thật không xứng.

"Không mở ra được." Tinh Nguyệt dùng giọng điệu bình đạm trần thuật một chuyện, hắn không nhìn nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ ở trên người thiếu niên.

Bỏ qua ba người các nàng, những "khách quý" còn lại thần sắc khác nhau, trong đó bao gồm Rượu Vang Đỏ đã hành động cùng nhau từ trạm đầu tiên, cũng bao gồm Lý Tai mới gặp mặt không lâu, nhìn thiếu niên kiều diễm kia đeo lên chiếc nhẫn kia trong khoảnh khắc, các loại cảm xúc xoa bóp hỗn tạp, trong đó chiếm tỉ lệ lớn nhất cư nhiên là ghen ghét.

Vì sao người đứng trên đài không phải mình? Ý niệm này một khi hiện ra, liền không thể vứt bỏ được nữa.

"Cô dâu thân ái của ta." Già Nạp tận hưởng sự ghen ghét mịt mờ này, hắn trước mặt mọi người, hôn lên chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trên tay Thẩm Kha, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt Thẩm Kha: "Thực hiện nghi lễ hôn môi thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!