Chương 35: (Vô Đề)

Đám người đến gần, cả ba người đều đứng hình.

"Ngươi là... ai?"

Chiếc váy cưới trắng tinh dưới ánh sáng mờ càng thêm chói mắt, khi thiếu niên xách váy đi lại, tà váy lay động giữa những bước chân giống như từng tầng sóng trắng mềm mại.

"Ngươi mất trí nhớ sao?" Thẩm Kha đi đến trước mặt bọn họ, thấy ba người không sao thì một tia lo lắng trong mắt liền ẩn đi.

"Không, không, không có." Lý Giản Sinh có chút lắp bắp, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Thiếu niên đứng gần trước mặt, càng có thể thấy đường cong hoàn hảo được chiếc váy cưới phác họa ra cùng làn da tựa như búp sen non của hắn.

Mặt cả ba người đều ít nhiều có chút ửng hồng, phản ứng đầu tiên đều cảm thấy có khả năng mình đang ảo giác.

"Ngươi bộ trang điểm này?" Lưu Vũ Thần ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lóe không yên.

"Chuyện này nói ra thì rất dài, tóm lại hiện tại ta chỉ có thể như vậy đi nhà thờ." Thẩm Kha kỳ thật cũng có chút xấu hổ, lúc nãy đi thang máy xuống dưới vẫn luôn tự thôi miên mình coi như là đang diễn kịch, thôi miên rất có hiệu quả, hắn hiện tại đã thản nhiên tự nhiên.

Bất quá điều này không ảnh hưởng hắn tức giận, tên Già Nạp đáng ghét này, một ngày nào đó cũng phải cho hắn mặc một thân váy cưới cho hả giận!

Thẩm Kha phát ra nghi ngờ tâm linh đối với trò chơi: [ Trò chơi của các ngươi cứ như vậy để người khác bắt nạt công nhân nhà mình sao? ]

Hệ thống buông tay: [ Ta chỉ là một cái hệ thống, ta cũng quản không được đâu ~ ]

Thẩm Kha lạnh nhạt: [... Khiếu nại! Nhất định phải khiếu nại! ]

Trên không trung không có ánh trăng, chỉ có những tầng mây dày đặc, Lý Giản Sinh bọn họ mất một ít thời gian, rốt cuộc tiếp thu được bộ dáng thiếu niên mặc váy cưới.

Không có điện thoại di động cũng không có đồng hồ, thời gian chỉ có thể dựa vào phỏng đoán, bất quá Thẩm Kha trong lòng hiểu rõ, hiện tại thời gian còn khoảng 12 giờ rạng sáng, cách 5 giờ còn một đoạn thời gian rất dài.

Ba nhiệm vụ đã hoàn thành hai cái, thực lực người chơi phó bản Khó Khăn không đồng đều, có người là thật sự đang mạo hiểm bằng sinh mệnh, mà có người lại giống gian lận.

Chi Chi các nàng khẳng định thuộc về thực lực bình thường, bị kẻ xâm lấn gian lận Già Nạp bắt cóc, Thẩm Kha bằng vào bản đồ Thiên Sứ Thị chỉ xem qua một cái liếc mắt, dẫn bọn họ chạy về hướng nhà thờ.

Chi Chi cảm thấy mình có chút xui xẻo.

Sau khi chiếc xe buýt tuyến 174 nổ mạnh, nàng trực tiếp rơi xuống trung tâm hồ Bắc Hồ, thiếu chút nữa bị chết đuối khi đầu óc hôn mê trầm trầm.

Nước hồ Bắc Hồ căn bản không phải nước bình thường, một mảnh đen đỏ như là hỗn hợp máu và chất lỏng không rõ, thi thể thối rữa trôi nổi khắp bốn phía, mùi tanh tưởi nồng nặc xông đến mức nàng căn bản không thở nổi.

Nàng còn chưa kịp phân rõ tình cảnh của mình, thủy quỷ nhô lên từ trong nước liền cơ hồ vây quanh nàng, dày đặc đến mức làm nàng tê dại da đầu, hơn nữa trôi nổi trong nước chưa đến một phút, mưa máu không ngừng rơi trên người nàng khiến nàng có cảm giác đau rát như bị bỏng.

Chi Chi nghĩ không ra, còn có cái gì so tình cảnh hiện tại của nàng tệ hơn, trong nước căn bản không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực của nàng.

Toàn bộ hồ này tựa như một cái bãi rác, không chỉ nổi lềnh bềnh thi thể, còn có đủ loại rác rưởi cũng theo sóng nước dao động, Chi Chi nhặt được một khối tấm ván gỗ mục nát trong đó, dùng một sợi dây leo bị ăn mòn một nửa cố định trên đầu mình, cái này ít nhiều có thể làm nàng tạm thời né tránh một chút mưa máu.

Nàng hít sâu một hơi, chỉ có thể may mắn số lượng thủy quỷ lên tới hàng nghìn này giờ phút này không có ý tứ công kích nàng, trải qua nhiều lần thực nghiệm bằng sinh mệnh, Chi Chi nhạy bén phát hiện thủy quỷ không chỉ là không có mắt, cũng hoàn toàn không có thị lực, chỉ có thể dựa vào nghe thanh biện vị.

Chỉ có khi nàng bơi lội, thủy quỷ mới có thể tiến về hướng nàng. Bất quá nàng phải đảm bảo mình không thể tiếp xúc đến những con thủy quỷ này, nếu không chúng nó vẫn có thể cảm ứng được.

Thông tin này rất quan trọng, chứng minh nàng hiện tại còn chưa rơi vào tuyệt cảnh không thể xoay chuyển, chỉ cần nàng bất động và duy trì khoảng cách nhất định, thủy quỷ sẽ không công kích nàng.

Nàng đem đầu mình chìm vào trong nước, chịu đựng sự đau nhức của mắt cố gắng mở ra, miễn cưỡng nhìn rõ cảnh tượng dưới nước, nàng nín thở trong lòng lặng lẽ tính toán, vạch ra cho mình một lộ tuyến có ít thủy quỷ nhất để lao ra.

Nàng một khi bắt đầu bơi lội, thủy quỷ sẽ ùn ùn bơi về hướng nàng, đến lúc đó cho dù nàng bất động, cũng sớm hay muộn sẽ bị thủy quỷ chạm vào, nàng chỉ có thể đánh cược một phen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!