Bọn họ lại bẻ một hướng khác, tiếp tục chạy đến tượng thiên thần ở Bắc Hẻm Phố.
Ấn tượng đầu tiên tượng thiên thần mang lại cho người ta chính là cao, đứng dưới chân tượng thiên thần ngẩng đầu lên căn bản không thể thấy rõ toàn cảnh nó, nó giống như là người khổng lồ sừng sững trong trời cao, nhìn xuống vạn vật chúng sinh.
Đối diện bệnh viện bị dung hợp liền có một bức tượng thiên thần, lúc ấy Thẩm Kha ở lầu sáu, nhìn ra bức tượng kia còn cao hơn lầu sáu một chút, đại khái ở hơn hai mươi mét.
Căn cứ định vị mảnh chìa khóa trên bản đồ, mảnh chìa khóa này liền ở phần đầu tượng thiên thần, điều đó yêu cầu leo lên mới có thể lấy được.
Bọn họ lại lâm vào một nan đề, không có dây thừng hoặc công cụ khác, chỉ dựa vào sức lực của chính mình, rất khó leo lên được, bọn họ đi đâu tìm công cụ chuyên nghiệp?
Hơn nữa độ cao của tượng thiên thần cũng khiến người ta chùn bước, từ dưới lên trên có lẽ còn dễ dàng hơn một chút, từ phía trên xuống dưới chỉ cần trượt chân một cái là xong đời.
Lúc này Thẩm Kha lại có chút nhớ Tinh Nguyệt, dù sao người này giống như hộp bách bảo, muốn gì có nấy.
"Ta đi cho." Hà Thần v**t v* mặt ngoài pho tượng, trải qua sự mài giũa của năm tháng, khiến pho tượng có chút thô ráp và có hố, cũng không phải là không thể leo lên, hắn nói, "Ta trước kia thích thử thách các môn thể thao cực hạn, cũng đã học qua một chút leo núi."
Hà Thần mặc áo mưa hành động tương đối linh hoạt, những người khác bung dù lại càng không tiện.
"Ta, ta cũng thử xem, ta hẳn là có thể." Thẩm Kha nhìn pho tượng cao không thấy đỉnh, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, lấy hết can đảm nói: "Dù sao ta không bị mưa máu quấy nhiễu."
Hắn vừa dứt lời đã bị Hà Thần cùng những người khác ngắt lời: "Ngươi không được! Thể chất của ngươi căn bản không thích hợp leo lên, không cần cố mạnh."
"Nhưng mà ở phía trên cũng có nguy hiểm, đi thêm một người sẽ tốt hơn." Thẩm Kha không muốn để Hà Thần một mình mạo hiểm, khăng khăng muốn đi theo.
Hắn cũng không phải không tin Hà Thần, chỉ là pho tượng cũng không phải vật chết, nó cũng coi như là đồng sự của mình, vạn nhất bò đến nửa chừng, nó đột nhiên gây khó dễ, thì Hà Thần liền nguy hiểm, mảnh chìa khóa phó bản Khó Khăn không phải dễ dàng như vậy lấy được, Thẩm Kha chỉ hy vọng tượng thiên thần có thể nhìn vào mối quan hệ đồng sự mà cho hắn chút mặt mũi, đừng thêm phiền.
Bồ Câu Trắng thì như suy tư gì nhìn hắn, không cùng những người khác ngăn cản: "Ta sẽ ở dưới nhìn ngươi."
Hà Thần thấy Bồ Câu Trắng đồng ý, sau khi thở dài một hơi không phản bác nữa, để thiếu niên đi theo phía sau mình, dựa theo quỹ đạo hành động của hắn mà leo lên.
Những người khác đều đồng ý, một mình Lưu Vũ Thần căn bản không cách nào làm thiếu niên thay đổi ý định, sắc mặt hắn rất khó coi, chất vấn nói: "Vì sao lại cho hắn đi lên?!"
Bồ Câu Trắng nhàn nhạt liếc hắn một cái, dùng bật lửa châm thuốc lá xong, chỉ nói hai chữ: "Đợi đi."
Lưu Vũ Thần bị nhìn thoáng qua, vốn còn có một đống lời muốn nói, giờ phút này lại không thể nói ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngay vừa rồi, hắn cảm giác được một tia sát ý chói lọi, loại hàn ý đó nhanh chóng từ lòng bàn chân dâng l*n đ*nh đầu.
Từ lúc bắt đầu, Bồ Câu Trắng biểu hiện vẫn luôn là một quý ông có nguyên tắc, hiện tại hắn ý thức được, đối phương là không muốn tính toán chi li trước mặt thiếu niên, đã che giấu tất cả sự sắc bén.
Lý Giản Sinh và Lam Cửu không chú ý tới sự không thích hợp của Lưu Vũ Thần, người trước đã từng chứng kiến thân thủ của thiếu niên, lựa chọn tin tưởng hắn, còn người sau thì đang đắm chìm trong sự tự cảm động, cảm thấy chính mình thật may mắn, gặp được tất cả mọi người đều lương thiện đến mức chủ động gánh vác nguy hiểm.
Thẩm Kha đi theo phía sau Hà Thần, thân thủ hắn rất linh hoạt, luận kỹ thuật leo lên hắn cũng có, chẳng qua không thể biểu hiện quá thuần thục, hơn nữa thể lực không chống đỡ nổi cũng là một vấn đề.
Hà Thần thường xuyên quay đầu lại xem một chút, thiếu niên phía dưới tận lực duy trì thăng bằng, thân thể gầy gò đơn bạc tựa như gió thổi qua liền sẽ tan đi, đồng tử tràn ngập sợ hãi lại không chịu lùi bước, vẫn kiên cường tiếp tục hướng về phía trước bò, đôi môi đỏ bừng thường xuyên mở ra hít vào, dường như đang cổ vũ chính mình.
Nội tâm hắn lại bị xúc động, lần đầu tiên là bởi vì dung mạo khiến người ta kinh diễm kia của thiếu niên, sau lại là bởi vì trái tim vĩnh viễn đều giữ sự chân thành của hắn, tuy so sánh với Bồ Câu Trắng, người chơi phó bản Khó Khăn, có vẻ yếu ớt, lại vĩnh viễn nỗ lực hướng về phía trước.
Thể chất Hà Thần không tồi, hắn đã vượt qua không ít phó bản Trung cấp, có thể sống đến bây giờ cũng không phải là do vận khí, không dựa vào thiết bị mà leo lên tòa pho tượng này tuy nói là mạo hiểm, nhưng cũng không phải không có phần chắc chắn, hắn vì chăm sóc thiếu niên, cố tình thả chậm tốc độ.
Thẩm Kha không để ý đến Hà Thần liên tục quay đầu lại, hắn đang dùng giọng nói rất nhẹ đơn phương giao lưu với tượng thiên thần, tổng cộng có ba yếu tố, trước là khen ngợi: "Thực xin lỗi có chút mạo phạm, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng xinh đẹp như vậy, ta quá kích động, cầm lòng không đậu mà liền muốn tới gần."
Rồi sau đó là làm quen: "Thiên thần à, ta còn chưa được gặp qua, thật sự rất làm người ta hướng tới, ngươi đã gặp qua chưa? Thật muốn làm bạn bè với ngươi a, nói như vậy, ngươi liền có thể nói cho ta Thiên Thần trưởng thành bộ dáng gì, nhất định rất đẹp đi? Nhưng mà ngươi… có thể sẽ ghét bỏ ta không?"
Cuối cùng là uyển chuyển yêu cầu đồng sự đừng cử động: "Ta có chút sợ độ cao, nhưng mà ta quá thích ngươi, cho nên cũng muốn đi theo đi lên nhìn xem, kỳ thật ta hiện tại rất sợ hãi, dù sao ngã xuống khả năng sẽ ngã chết…"
Bộ lời nói thuật này, vẫn là học được từ chỗ Na Na, cô bé líu lo này đã cho hắn linh cảm.
Bọn họ ở chỗ này từng bước một bò lên, phía dưới đã không còn yên ổn được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!