"Ngồi xuống đi, họ sẽ bình an trở về thôi." Thẩm Kha cố gắng làm giọng nói của mình thật dịu dàng, nở một nụ cười cổ vũ với nàng, "Ít nhất Bồ Câu Trắng rất giỏi, không biết nói như vậy có làm giảm bớt tâm trạng tồi tệ của em được chút nào không?"
Lam Cửu khẽ mấp máy khóe miệng, ngồi trở lại vị trí cũ: "Cảm ơn, em thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Phải nói, dù đôi khi sự an ủi là vô ích, nhưng trong tình huống này có thể được an ủi một chút, vẫn thấy rất ấm lòng.
Bộ phim vẫn tiếp tục, Bồ Câu Trắng dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Lam Nhặt, thông báo vị trí của mình.
Dựa theo tóm tắt bộ phim, hai nam chính vì đều không có kinh nghiệm yêu đương, lúc này hẳn là đang lo lắng bàn bạc việc chuẩn bị quà, và sau khi hai vị diễn viên nghiệp dư này hội hợp, họ cùng nhau ngồi trên ghế dài ở lối đi.
"Cậu không thấy phong cảnh thật sự rất tuyệt sao?" Bồ Câu Trắng hít một hơi sâu từ điếu thuốc trên tay, làn khói nhạt bay tản ra, bao phủ lấy nửa khuôn mặt anh ta.
Lam Nhặt vô cùng gò bó nhìn xung quanh, thất thần ừ một tiếng.
"Thư giãn chút đi, cốt truyện còn chưa chính thức bắt đầu, chi bằng trước hết tận hưởng khoảng thời gian này đã, ừm… Cậu thấy những đóa hoa này thế nào?"
Lam Nhặt không bắt kịp suy nghĩ của Bồ Câu Trắng, không hiểu vì sao lại hỏi điều này, cậu thành thật trả lời: "Rất đẹp ạ."
Bồ Câu Trắng dập tắt điếu thuốc đã hút lâu mà không vơi đi, cài nó lên vành tai mình, bắt đầu hái hoa: "Vậy thì dùng chúng làm quà đi, tặng hoa tuy tương đối rập khuôn, nhưng ít ra sẽ không mắc lỗi."
Hai người cứ thế ngồi trò chuyện khoảng bốn, năm phút, trong bộ phim, đây đã là một cảnh quay vô nghĩa rất dài.
Rất nhanh, tốc độ đi lại của người qua đường xung quanh đột nhiên tăng nhanh, những đám mây trắng trên bầu trời cũng từng đám từng đám bay qua, trời lập tức tối sầm lại.
Điều này đối với người xem mà nói, là một thủ pháp điện ảnh quen thuộc để thể hiện thời gian trôi đi, nhưng đối với hai vị diễn viên nghiệp dư mà nói, thật ra rất quái dị, chính mắt chứng kiến mọi thứ xung quanh đều biến thành hư ảnh.
Bồ Câu Trắng một tay ôm hoa, một tay lấy điện thoại di động ra, thời gian trên màn hình vừa lúc đến 8 giờ tối tròn, anh ta đứng dậy: "Đi thôi."
Lam Nhặt đi theo phía sau anh ta, vẫn duy trì khoảng cách nửa mét.
Họ bắt một chiếc taxi đi đến nhà hàng đã hẹn với cô gái, Lam Nhặt nhẹ nhàng kéo ghế ra, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình trong thế giới điện ảnh.
Bồ Câu Trắng cầm ly nước người phục vụ vừa mang lên, nhẹ nhàng lắc lư: "Tỉnh táo lại đi, cậu là một trong những nam chính đấy, nói xem cậu có biết kịch bản không?"
Lam Nhặt lắc đầu.
"Tôi nghĩ cậu sẽ đến hỏi tôi, dù sao thông tin do chính mình nắm giữ vĩnh viễn thực dụng hơn là dựa vào người khác, lời này có thể mang tính chất giáo điều, nhưng xin lỗi, đây là hiện thực."
Mặt Lam Nhặt trắng bệch.
Bồ Câu Trắng nhìn ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ, cười một tiếng: "Đừng căng thẳng, hiện tại chúng ta đang làm chính là đi ngang qua sân khấu, đi vào nhà hàng chỉ định chờ bạn gái trên danh nghĩa của tôi, đương nhiên, nàng ta đã định là sẽ không xuất hiện."
"Vừa rồi thông qua trò chuyện với bạn gái, thông tin chúng ta hiện có là, tên nàng, địa chỉ nhà nàng, địa chỉ công ty nàng, đương nhiên, còn có số điện thoại của nàng trong danh bạ điện thoại của tôi."
Anh ta cầm điện thoại di động, khoảng thời gian họ đi taxi đã bị bộ phim rút ngắn, thời gian chờ đợi cũng vô thức được tăng tốc, trong lúc họ nói chuyện, thời gian trên màn hình điện thoại đã biến thành – 8:30.
"Xem ra nữ chính của chúng ta đến muộn tròn nửa tiếng rồi." Ngón tay Bồ Câu Trắng ấn vào số điện thoại tên là Bạch Đào Đào trong danh bạ, còn chưa kịp nhấn nút gọi, một tin nhắn đột ngột nhảy lên màn hình điện thoại di động, sau đó xuất hiện cảnh quay giống như tấm áp phích bộ phim – "Đến tìm tôi."
Ba chữ lớn đỏ máu chiếm trọn toàn bộ màn hình, làm cách nào cũng không thể thoát ra, sau khi xác nhận không còn không gian thao tác ẩn giấu nào, Bồ Câu Trắng trực tiếp mở nắp lưng chiếc điện thoại kiểu cũ này, tháo pin ra khởi động lại điện thoại, chiêu này rất hữu dụng, khi màn hình sáng lên lần nữa, điện thoại đã trở lại bình thường.
Bồ Câu Trắng trực tiếp gọi số điện thoại của Bạch Đào Đào, loa ngoài kéo dài tiếng chuông dễ nghe trong một phút, sau đó tự động ngắt kết nối vì không có ai nghe máy.
"Ok, đến lượt chúng ta đi tìm nữ chính."
Bồ Câu Trắng trước hết gọi taxi đi đến công ty của Bạch Đào Đào, tòa nhà này rất nhiều phòng đã không còn ánh sáng, điều này đại diện cho phần lớn công nhân đã tan ca.
Nhưng – luôn có ngoại lệ mà, xã hội tả thực thì vĩnh viễn không thiếu con vật xã hội tăng ca.
Anh ta đưa ra một tấm chứng minh thư công tác trước mặt nhân viên bảo vệ, thuận lợi đi vào tòa nhà, đi đến bộ phận của Bạch Đào Đào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!