Chương 21: (Vô Đề)

Chẳng lẽ phán đoán của anh là sai lầm, Sâu không phải là người của phe "Hỗn loạn Tà ác"? Dù sao, người bị phe này g**t ch*t là không thể hồi sinh.

Không, cũng có thể là nhận nhầm, họ chỉ là tương tự nhau mà thôi.

Nếu chỉ có cô bé một mình, Thẩm Kha nhất định sẽ bước vào xem thử, nhưng hiện tại Bác sĩ Cao vẫn còn ở bên trong. Anh chuẩn bị xuất viện, không muốn gây chú ý, nên quyết định đợi lát nữa tìm cơ hội khác.

[Ngoài trời đang mưa sao?]

Thẩm Kha chuyển sự chú ý từ hai người lớn và nhỏ sang chiếc ô che mưa màu trắng dưới gầm giường. Chiếc ô này có treo vài giọt nước mưa trong suốt, làm ướt một mảng gạch men sứ.

Thẩm Kha nhìn giọt nước mưa, đưa ra câu hỏi mang tính cốt lõi: [Nhưng bên ngoài không phải đang rơi lông chim sao? Nước mưa từ đâu ra?]

Cũng không loại trừ khả năng trò đùa của trẻ con, cố ý vảy nước lên chiếc ô.

Anh ghi nhớ điểm này, đi thang máy xuống lầu một. Anh gặp vài cô y tá đang đẩy giường bệnh đi xuống, họ nhiệt tình trò chuyện với anh vài câu, nhưng không gặp phải phiền toái nào khác.

Thời điểm này, lầu một bệnh viện cũng chỉ có lác đác vài người, nguyên nhân lớn nhất là tòa nhà này chỉ là khu nội trú, cần chẩn đoán và nhập viện mới được vào bên này. Hơn nữa, do nguyên nhân "phần tử kh*ng b*", hiện tại lòng người hoảng sợ, người dân đều hạn chế ra ngoài.

Thẩm Kha đi về phía cửa bệnh viện, từ xa đã thấy trạm kiểm soát được thiết lập ở hai bên cửa. Bên trái và bên phải đều có một người mặc đồng phục, thân hình cao lớn, đang tiến hành khuyên giải và ngăn cản những người muốn rời khỏi bệnh viện.

"Tôi muốn về nhà lấy đồ không được sao?" Thẩm Kha ngẩng đầu lên, đối diện với họ.

So với hai người cao lớn gần 1 mét 90, anh có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn. Khuôn mặt không có chút huyết sắc nào làm nổi bật đôi môi đỏ tươi. Giọng nói anh nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ khiến những người khác cũng không tự chủ được mà hạ thấp âm lượng.

"Xin lỗi, quy định cấp trên là vì để bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, hiện tại bệnh nhân nội trú tạm thời không được phép rời đi, trừ khi có giấy chứng nhận xuất viện được phê duyệt." Nhân viên an ninh mặc đồng phục bên trái gãi đầu, đưa ra lời khuyên: "Nếu không phải việc cần kíp, có thể chờ thêm hai ngày, sau khi an toàn rồi hãy về nhà lấy. Nếu thật sự sốt ruột, có thể nhờ người nhà, bạn bè mang đến cho cậu, sau đó bảo họ ở lại bệnh viện bầu bạn với cậu tối nay.

Hiện tại phần tử kh*ng b* vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bệnh viện đã thực hiện biện pháp an toàn rất tốt, toàn bộ đội ngũ của chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho bệnh viện trong những ngày này, ở lại đây là tốt hơn."

Phải nói, nhân viên an ninh thật lòng nghĩ cho Thẩm Kha, từng câu nói đều rất chân thật, nếu không phải phần tử kh*ng b* tương đương với người chơi.

Ánh mắt anh trong trẻo, đơn thuần lộ ra vẻ mơ hồ: "Tôi không có bạn bè, cũng không có người nhà."

"À, tôi không cố ý, cậu… đừng buồn." Nhân viên an ninh đờ người vài giây, đối mặt với thiếu niên đang cúi mặt có chút lúng túng, vài lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

"Không sao, tôi đã quen rồi." Thiếu niên lấy lại tinh thần, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, rộng rãi với anh, vẫy tay rồi đi về phía cửa sổ làm thủ tục xuất viện.

Nhìn bóng lưng mảnh mai và yếu ớt của thiếu niên, nhân viên an ninh lộ ra vẻ hối tiếc: "Ôi, tôi không nên nói câu đó, nhất định đã làm tổn thương lòng cậu ấy."

Thiếu niên tỏ vẻ kiên cường, sự hiểu chuyện đó làm người ta đau lòng.

Cửa sổ làm thủ tục có một bác sĩ trung niên đang ngồi, ông đang sắp xếp các đơn từ trong tay, nghe thấy tiếng bước chân đến gần mới ngẩng đầu. Nhìn thấy Thẩm Kha, trong mắt ông có một tia kinh ngạc: "Sao cậu lại đến đây? Cơ thể không có chỗ nào không khỏe sao?"

Ngữ khí của bác sĩ trung niên này hẳn là nhận ra Thẩm Kha, dường như các bác sĩ, y tá trong bệnh viện này không ai là không quen biết anh, chỉ có nhóm nhân viên an ninh như là được thuê tạm thời kia là không biết anh.

Thẩm Kha thầm than trong lòng: [Đây coi như là nhận biết đơn phương sao? Họ biết tôi, tôi không biết họ.]

"Tôi muốn làm thủ tục xuất viện." Anh nói thẳng vào vấn đề, "Tôi đã làm kiểm tra toàn diện rồi, cơ thể không có vấn đề gì lớn."

Bác sĩ trung niên nghe vậy, nhíu chặt mày: "Không được, hiện tại bên ngoài không yên ổn, không cho phép bệnh nhân xuất viện nếu không phải tình huống đặc biệt, huống hồ Viện trưởng đã cố ý dặn dò, thủ tục xuất viện của cậu cần đích thân anh ấy đến làm."

Thẩm Kha: "……"

Thấy sắc mặt thiếu niên không vui, ông khuyên nhủ một cách thấm thía: "Mặc dù Viện trưởng có chỗ sai, nhưng hiện tại không phải lúc giận dỗi, Tiểu Kha, chúng ta phải bảo vệ an toàn tính mạng của cậu."

Ông đặt đơn từ trong tay xuống, đang định đứng lên để tâm sự với phu nhân Viện trưởng yếu ớt và mẫn cảm này, thì đối phương lập tức trả lời: "Vâng, tôi biết rồi."

Nói xong, thiếu niên nhanh chóng quay người, vội vàng đi lên lầu không đợi bác sĩ kịp bước ra cửa.

Thẩm Kha dựa vào tường hành lang tầng hai, tâm trạng rất phức tạp: [Tại sao mọi người đều nói tôi đang giận dỗi với Viện trưởng? Rốt cuộc là tôi đã làm gì mà không hề tồn tại chứ?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!