Chương 2: (Vô Đề)

Những tầng mây dày đặc chất chồng trong đêm tối, không khí trở nên nặng nề, chỉ có vầng trăng tròn kia treo lơ lửng giữa trời.

Thẩm Kha không chút do dự bước lên xe buýt. Tầm nhìn của hắn ngay lập tức trở nên thu hẹp, mọi nơi đều lộ ra vẻ áp lực.

Ghế lái phía trước bị chắn lại bằng một tấm nhựa plastic. Trên đó, bụi bặm và mạng nhện chất thành một tầng dày cộm. Những vết tích loang lổ rất hỗn độn, như thể có người đã dùng dao chém loạn lên đó.

Vô lăng dính vết máu đang tự động xoay chuyển qua lại, các nút bấm nhấp nháy ánh hồng nhạt. Vị trí lẽ ra phải có tài xế ngồi lại trống không.

[Không người lái?] Thẩm Kha lẩm bẩm trong lòng. [Theo mức độ xoay chuyển của vô lăng, chiếc xe này không chạy xuống mương thì thật là không khoa học.]

Ngay sau đó, hắn chuyển tầm mắt ra ghế sau, lại phát hiện đa số người chơi đều đang nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt cảnh giác.

Trong xe tổng cộng có 30 chỗ ngồi, thoạt nhìn hành khách rất đông, nhưng đếm kỹ lại chỉ có 12 người chơi. Họ ngồi rất phân tán.

Thẩm Kha lướt qua: 7 nam 5 nữ. Trong đó, người phụ nữ tóc xoăn lượn sóng lớn ngồi ở hàng sau cùng giấu tay dưới ống tay áo. Cô ta đang nắm chặt một cây khảm đao dài gần 1 mét. Lưỡi đao có vết máu nâu đen, rất sắc bén, có vẻ đã được dùng để chém người không ít.

Cô gái đối diện, với khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào và mái tóc tết hai bím, đang cúi đầu, tay móc vào bộ phận nào đó ở bên hông. Từ một chút màu đen lộ ra, có thể đoán đó là một khẩu súng lục ổ quay.

Thẩm Kha: "......"

Ánh mắt người chơi nhìn hắn mang theo sự không tốt và dò xét. Cảm xúc sợ hãi ngược lại rất ít. Xem tư thế này, chỉ cần hắn hơi tiếp cận, sẽ có người phát động tấn công hắn.

[Họ sao lại hung dữ hơn cả tôi? Đây xác định cần tôi giúp đỡ sao?]

Cả 12 người chơi đều hung tàn theo những kiểu riêng, điểm chung duy nhất là bên cạnh ai cũng có một tờ giấy A4 vo trong tay, nhét trong túi, hoặc quăng xuống đất.

Hệ thống rất nhân tính hóa ngắt lời một chút: [Ký chủ chờ một lát, tôi xác nhận với hệ thống chính một chút.]]

Thẩm Kha: [......]

Hắn có một linh cảm không lành.

Ba giây sau, giọng máy móc của hệ thống vang lên: [Do lỗi truyền tống, phó bản này là Phó Bản Khó, không phải Phó Bản Tân Binh.]

Thẩm Kha kéo khóe miệng: [Còn có thể truyền tống về không?]

Hệ thống: [Xin lỗi, không thể u~]

Thẩm Kha mặt không biểu cảm: [May mà tôi là NPC. Nếu tôi là người chơi, nhất định sẽ khiếu nại các người.]]

Nếu là Phó Bản Khó, vậy thì không thể dùng lẽ thường để suy đoán người chơi. Có thể sống sót qua nhiều cửa như vậy, hung tàn mới là bản chất.

Hắn đang tự hỏi, nếu bản thân vừa lên xe đã bị giết ngay lập tức, nhiệm vụ tân binh có phải sẽ thất bại không.

Hệ thống trả lời không cần suy nghĩ: [Là đát~]

Thẩm Kha: [......]

Hắn, một kẻ nửa đường lên xe mà trong mắt người chơi không biết là người hay quỷ, khả năng bị giết ngay rất lớn!

Trong bóng đêm, tầm nhìn của Thẩm Kha với tư cách là NPC rất cao, gần như không khác gì ban ngày. Hắn cố gắng phân tích.

Lớp sương mù bốc lên ven đường kia, phỏng chừng là để hạn chế phạm vi phó bản, tức là ranh giới phó bản, không cho NPC và người chơi rời đi. Lúc này mà xuống xe càng thêm đáng nghi.

Thẩm Kha không biết người chơi có thị lực như vậy không. Hắn chỉ dùng chưa đến một giây để đưa ra quyết định: Giấy A4 đang nắm trong tay được hắn giả vờ vô tình đặt ở trước ngực.

Người ngồi ở hàng ghế đầu tiên là một người đàn ông mặc đồ đen. Hắn đội mũ trùm đầu màu đen. Nếu không nhờ ánh trăng mờ nhạt rọi vào từ cửa sổ xe, hắn gần như hòa làm một thể với bóng tối.

Đối phương ngồi vững vàng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề quan tâm vật gì vừa bước lên xe buýt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!