Thẩm Kha: "……"
Không đúng, ai có thể nói cho cậu biết vì sao Sâu lại xuất hiện ở đây?!! Sâu không phải nên ở bản đồ Mỹ nhân ngư sao?
Cơ thể cậu nhẹ nhàng bị đối phương kéo lên, đứng vững trên mặt đất. Trong lòng đầy nghi hoặc, cậu lập tức quay người nhìn về phía sau.
Na Na bị chân Sâu giẫm xuống, cho dù có búp bê vải làm đệm lót, cũng tạo ra một cái hố nông một hai centimet. Cô bé nằm im không nhúc nhích như đã chết vậy.
"Ngươi đang nhìn gì?"
Giọng nói trầm thấp âm u vang lên sau lưng. Không biết có phải tác động tâm lý không, nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp bất thường, hàn khí chậm rãi quấn quanh cậu.
Trong hang động phía dưới, chỉ có ánh lửa mờ ảo tỏa ra từ đèn lồng bí ngô Jenny cầm trên tay, tất cả đều bao phủ trong màn đêm đen kịt, không thể nhìn rõ vật gì.
"Quá tối, không…… thấy." Thẩm Kha chưa quên nhân vật thiết lập của mình. Một người chơi (gà mờ) bình thường chắc chắn không nhìn thấy rồi.
Lần gặp lại này, da của Sâu trở nên tái nhợt hơn, như thể chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời bao giờ. Đôi đồng tử đen lẫn tơ máu đỏ lắng đọng bùn lầy ngàn năm, trong sự sâu thẳm lộ ra vẻ quỷ dị.
Sâu dán sát lại gần. Cậu thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Cơ thể cậu không tự chủ được mà lùi lại một bước, nhưng cổ tay vẫn bị đối phương nắm chặt trong tay.
"Ngươi sợ ta?" Đôi mắt Sâu lập lòe ánh sáng kỳ lạ, mang theo vài phần hưng phấn khó hiểu.
Thẩm Kha cứng đờ khẽ động khóe miệng, rất muốn nói: "Đại ca, anh bình thường một chút đi."
Cậu không trả lời câu hỏi này, nhưng vẻ mặt bất an cùng hàng mi run rẩy đã đưa ra đáp án. Hắn hít sâu một hơi để giọng mình không bị run, thai nghén xong mới mở miệng: "Ngươi không phải cùng chúng ta bị hút vào bức tranh Mỹ nhân ngư sao? Vì sao lại ở…… ở chỗ này? Hơn nữa ngươi… vì sao lại muốn làm tổn thương Na Na? Nàng là người tốt."
Thiếu niên rất lương thiện, cậu có thể giúp đỡ một lão nhân chưa từng quen biết đi hái táo trong sương mù dày đặc, cũng có thể trong tình huống sợ hãi Sâu mà đứng ra bênh vực người bạn vừa kết giao của mình.
Sau khi cậu lắp bắp hỏi ra vấn đề này, khu vực lân cận trở nên càng thêm tĩnh mịch. Sâu không nói lời nào, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cậu.
Sự yên tĩnh này rõ ràng khiến thiếu niên càng thêm thấp thỏm bất an. Đôi môi đỏ thắm mím thành một đường thẳng: "Ngươi vì sao không nói?"
Đáp lại cậu là một cú búng tay vang dội. Âm thanh của việc chui từ dưới đất lên liên tiếp vang lên. Từng đốm sáng trắng giống như tinh quang từ trong đất bay lên, mang đến ánh sáng có thể chiếu sáng con đường phía trước trong hầm ngầm này.
"Đom đóm?" Ánh sáng trắng bay đến trong tầm tay thiếu niên. Cậu vừa định giơ tay đón lấy, đợi đến gần nhìn rõ ràng, lại đột nhiên cứng đờ cả người.
Đây không phải là đom đóm nào cả, rõ ràng là từng cái đầu người lớn bằng móng tay. Da mỏng trong suốt có thể nhìn thấy não dịch đang lắc lư bên trong hộp sọ. Ánh sáng trắng chính là do những con sâu nhỏ bên trong đầu người phát ra. Cánh xuyên qua thái dương của đầu người, mang chúng bay lên.
Lúc cậu đang không biết phải làm sao, mấy ngón tay thon dài xuất hiện trước mắt, nhẹ nhàng nắm cái đầu người kia vào lòng bàn tay. Mạch máu trên mu bàn tay hơi nhô lên. Sau một tiếng động nhỏ, ánh sáng trắng tắt, bột phấn bay tán loạn từ đầu ngón tay.
Thẩm Kha vừa muốn ngẩng đầu, bàn tay lạnh lẽo kia cọ qua má cậu, mang theo cảm giác chạm như dòng nước lạnh, nhẹ nhàng che phủ lên đôi mắt cậu. Cậu phản xạ nhắm chặt mí mắt, hàng mi thon dài khẽ cựa quậy như cái bàn chải nhỏ.
"Ngươi muốn……"
Chưa kịp nói xong, đối phương đã buông tay xuống.
Sâu đẩy cậu đến bên cạnh tầng kết thúc, khiến cậu nhìn thấy phong cách chuyển biến bất thường ở phía dưới. Ngũ quan của hai cô bé đáng thương vốn bị bắt nạt đã sai lệch, hoàn toàn biến thành bộ dáng đẫm máu kh*ng b*.
Na Na không biết từ lúc nào đã bò ra khỏi cái hố nông kia. Tứ chi nàng buông thõng, dường như xương cốt lần lượt gãy rời. Chiếc váy trắng trên người đã sớm bị vết máu nhuộm hồng. Đôi mắt sung huyết đang oán độc nhìn chằm chằm Sâu, bò về phía trước dọc theo vách đất với một tư thế vặn vẹo.
Cái đèn lồng bí ngô mà Jenny cầm trên tay cũng không phải đèn lồng, mà là một bàn tay người sống nắm chặt một hộp sọ bị khoét rỗng. Ngón tay thay thế ngọn nến đang cháy bên trong.
"Bây giờ nhìn rõ chưa?"
Thẩm Kha: "……"
Sâu vẫn không trả lời câu hỏi đầu tiên của Thẩm Kha, cũng không hỏi Thẩm Kha vì sao lại đến nơi này. Đây vốn dĩ là một bức tranh cả hai bọn họ đều không nên xuất hiện.
Thẩm Kha: [* Hắn dường như đối với sự xuất hiện của ta không hề bất ngờ. Vừa gặp mặt đã nói "Tìm được ngươi" khiến ta thực sự khó chịu. Cảm giác như vốn dĩ hắn hướng về phía ta mà đến vậy.]*
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!