"Ngươi có thể bôi thuốc không?" Nói xong, Lý Phỉ không nhịn được muốn cắn đầu
lưỡi mình, miệng vết thương ở trên lưng, tự mình sao có thể với tới
được?
Ừm. Đoạn Dật Sơn gật đầu, hắn không chú ý tới biểu tình của Lý Phỉ, chỉ
nghĩ mình với không tới, bên ngoài còn có hai người có thể giúp mình.
Cái này Lý Phỉ không phản đối. Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, hai người đều không mở miệng, không nhắc tới chuyện trước đó.
Lý Phỉ cảm thấy
đứng như vậy thật sự là xấu hổ, định mở miệng nói rời đi, chợt nghe đến
bên ngoài có tiếng chạy bộ vào, tiếp theo Nữu Nữu đẩy cửa tiến vào.
Mẹ. Nữu Nữu nhìn thấy Lý Phỉ gọi một tiếng, chạy đến bên giường, nhấc cái
chân nhỏ muốn lên giường. Lý Phỉ ở một bên giúp một phen, cho nó ngồi
lên mép giường.
"Thúc thúc, bánh ngọt ăn ngon không?" Nữu Nữu cắn ngón tay nhìn Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ thế này mới nhớ tới, lập tức lấy ra mấy cái bánh ngọt đưa cho Đoạn
Dật Sơn, cười nói:
"Đây là Nữu Nữu đưa cho ngươi, sợ ngươi uống thuốc đắng."
Nữu Nữu cũng xoay người chờ mong nhìn Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn tiếp nhận mấy khối bánh ngọt, hắn đương nhiên biết Nữu Nữu
thích ăn điểm tâm. Nghĩ rằng Phỉ Nhi dạy đứa nhỏ thật nhu thuận nghe
lời, giống như nàng, về sau mình và nàng sẽ có rất nhiều đứa nhỏ đi,
cũng đáng yêu giống Nữu Nữu. Đoạn Dật Sơn lòng tràn đầy chờ mong, cảm
thấy điểm tâm ngọt đến trong lòng.
Trong phòng một mảnh ấm áp, ngoài phòng lá cây sàn sạt.
Hai người trên cây.
"May mà ta chạy nhanh, bằng không lão đại sao có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy." Lục Hổ đắc ý dào dạt.
…
"Ngươi nói lão đại rốt cuộc nói gì với nữ nhân kia vậy?" Lục Hổ vẻ mặt tò mò.
"Ta muốn bảo hộ ngươi cả đời, không phải mệnh lệnh nhiệm vụ, bản thân ta muốn làm như vậy." Một thanh âm khác mở miệng nói.
"Này! Quan Ly, ta với ngươi không có ý nghĩ! Ngươi không nên xằng bậy! Cho dù ngươi nói như vậy, ta cũng không hảo nam phong!" Lục Hổ nghe xong kéo
nhanh áo, vẻ mặt như nhìn sắc lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!