Chương 42: (Vô Đề)

Vào ngày mười lăm, bởi vì hai thôn trấn

cách nhau quá xa, cho nên hôm nay mấy người Lý Phỉ phải ăn ngủ ở ngoại

ô. Nữu Nữu rất hưng phấn cả ngày cũng đã mệt mỏi, hiện tại đang nằm ở

trong lòng Lý Phỉ ngủ. Đoạn Dật Sơn đi cột xe ngựa, Lý Phỉ thật cẩn thận ôm Nữu Nữu vào xe ngủ, kéo chăn đắp cho nó, bảo bọn Tiểu Hắc canh

chừng.

Buổi tối

trời hơi lạnh, hai người Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn ngồi quanh đống lửa. Lý

Phỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, vừa to vừa tròn, bầu trời

đầy sao, đây là cảnh tượng ở thành phố đèn màu rực rỡ không nhìn thấy

được.

"Hôm nay trăng thật tròn!" Lý Phỉ cảm thán.

"Ừ, ngày mai thời tiết sẽ không tệ." Đoạn Dật Sơn trả lời rất ngay thẳng.

Phì! Lý

Phỉ nở nụ cười thành tiếng, chưa từng thấy người nào không lãng mạn tý

nào thế này. Đoạn Dật Sơn cũng nhận ra mình nói không đúng. Bởi vì trên

chiến trường đánh giặc lâu ngày, ngày đêm quan sát bầu trời, phán đoán

tình hình ngày hôm sau rất quan trọng với hành binh bố trận, đã thành

thói quen, Đoạn Dật Sơn nhìn thấy ánh trăng sẽ trả lời như thế.

Lý Phỉ cười rồi trở lại xe ngựa, nghe Nữu Nữu bên cạnh thở khò khè, Lý Phỉ chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Ở dọc đường

đi, Lý Phỉ nhận biết được không ít phong thổ, trước kia khi có dịp lữ

hành theo đoàn, những phong tục lưu lại có chút ít, hiện tại có thể cảm

thụ một chút, điều này làm cho Lý Phỉ thực hưởng thụ.

Dọc đường đi thỉnh thoảng dừng lại nghỉ, dùng hơn một tháng rốt cục cũng đến thành thị ven biển phía Nam.

Thời tiết đã trở lạnh nhưng ở thành thị này thì vẫn ôn hòa. Lý Phỉ quyết định ở lại

đây một thời gian mới đi. Thành thị ven biển không thể so với hiện đại

là cảng giao thông mậu dịch, tương phản, nơi này rất nhiều người dựa vào rời bến đánh cá, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ấm no.

Lý Phỉ tìm thuê một cái tiểu viện để ở.

Loại tiểu

viện này ở nơi này có rất nhiều. Nghe nói không hề thiếu thương nhân

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!