Mấy ngày nay Lý Phỉ chuẩn bị mọi thứ để
đi ra ngoài. Lý Phỉ tính làm một chuyến xa nhà. Khi Lý Phỉ nói ý tưởng
này cho mấy người Hồ thúc, bọn họ đều trầm mặc, Trương thị khuyên nàng
nên đi ra ngoài giải sầu.
Tuy rằng Lý
Phỉ biết, mình làm quyết định người khác không khuyên bảo được, chỉ là
hiện tại thấy tất cả mọi người đồng ý, hơn nữa không có một ý kiến nào
làm cho Lý Phỉ quyết cảm thấy kỳ quái. Lý Phỉ nói cho bọn họ mình sẽ
mang theo Nữu Nữu đi, chuyện trong thôn trang thì cứ như trước đây,
người nào làm gì thì vẫn làm thế đó.
Bởi vì Lý
Phỉ ngoại trừ ra quyết định sách lược, những việc khác thì giao cho mấy
người Hồ thúc và Hoa Tử để ý, Lý Phỉ tin tưởng mình đi ra ngoài một vài
năm, thôn trang sẽ không xảy ra vấ đề gì lớn. Cho nên Lý Phỉ thực yên
tâm. Nữu Nữu bây giờ còn nhỏ, Lý Phỉ mang nó đi ra ngoài lại sợ xảy ra
chuyện gì, nhưng lại lo lắng nó ở nhà một mình. Lý Phỉ không biết mình
ra ngoài bao lâu cho nên lo lắng một chút, vẫn nên mang nó đi cùng, cùng lắm thì đổi thành đi từ từ thôi.
Lý Phỉ thấy
mình đi tới cổ đại này đã hơn hai năm vẫn bận rộn xây dựng thôn trang,
kiếm tiền, nàng thấy mình như rơi vào một cái vòng luẩn quẩn. Muốn kiếm
tiền chống đỡ, nhưng chống đỡ rồi lại muốn kiếm được nhiều hơn. Cho dù
hiện tại tiền của Lý Phỉ đã đủ để cả đời tiêu xài. Lần này Lý Phỉ quyết
định tự cho mình một kì nghỉ.
Đi vào thế
giới này, Lý Phỉ thấy mình vẫn còn ở trong phạm vi nhỏ hẹp, rất nhiều
địa phương chưa được đi. Đời trước nàng cũng muốn được đi đây đó. Nhưng
có thời gian thì lại không có tiền, lúc có tiền rồi lại không có thời
gian. Hiện tại, Lý Phỉ vừa có thời gian vừa có tiền, tuy rằng không có
phương tiện giao thông công nghệ cao như ở hiện đại, nhưng những thứ kia đều là danh thắng cổ tích, lúc ở hiện đại muốn nhìn cũng không được.
Xuân Vân
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!