Lý Phỉ tỷ! Xuân Vân chạy vào. Lý Phỉ nghe thấy tiếng của nàng lập tức ngồi dậy. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh
mắt Xuân Vân hồng hồng cảm thấy kỳ quái, đang định mở miệng hỏi thì Xuân Vân nhảy nhào vào. Tựa vào bả vai Lý Phỉ khóc lên.
Lý Phỉ vội vàng ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi: Làm sao vậy?
Trong miệng
hỏi nhưng trong lòng lại nhịn không được hâm mộ Xuân Vân, tâm tư Xuân
Vân đơn thuần không có phiền não gì, cho dù có người mẹ lắm điều nhưng
lại cực yêu thương nàng. Nàng muốn khóc liền khóc, thương tâm thì tìm
người dựa vào, còn mình thì sao?
"Lý Phỉ tỷ, hu hu, tỷ nói đi, Hoa Tử ca sẽ không sao chứ?"
Lý Phỉ nhìn
Xuân Vân hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình, cười lắc đầu, nàng nghĩ
nếu mình cũng tìm người dựa vào chắc là không được rồi.
"Lý Phỉ tỷ, chẳng lẽ Hoa Tử ca sẽ có chuyện! hu hu hu ~~" Xuân Vân thấy Lý Phỉ lắc
đầu thì nghĩ là Hoa Tử sẽ có chuyện thì khóc mãnh liệt hơn!
"Không phải, không phải." Lý Phỉ không ngờ nàng hiểu lầm vội ôn nhu an ủi:
"Ngươi yên tâm đi, Hoa Tử không sao đâu, ngày kia sẽ được đi ra."
Thật sự? Xuân Vân nhìn chằm chằm Lý Phỉ đợi nàng cam đoan.
"Thật sự, ta khi nào thì lừa ngươi! Đúng rồi!" Lý Phỉ nhìn cái mũi nhỏ hồng hồng
của Xuân Vân, cười xấu xa nói:
"Làm sao bỗng nhiên lại lo lắng cho Hoa Tử vậy hả?"
Xuân Vân lập tức ngồi xuống lau nước mắt, ngượng ngùng cúi đầu:
"Ta chỉ là lo lắng cho Hoa Tử ca."
"Hoa Tử ca? Khi nào thì gọi Hoa Tử ca vậy?" Lý Phỉ cười càng vui vẻ, kỳ thật hai
người này Lý Phỉ vẫn rất coi trọng, Hoa Tử ổn trọng, Xuân Vân hoạt bát
đơn thuần, rất xứng đôi.
Kỳ thật Lý
Phỉ làm chủ tử đúng là không xứng chức. Tuy rằng mẹ Xuân Vân làm một số
việc thật sự làm cho người ta không thích, nhưng đối với chuyện của con
gái mình thì rất quan tâm, thấy con gái sắp mười bốn, cho nên bắt đầu
tìm con rể. Ánh mắt mẹ Xuân Vân cũng không tệ, liếc mắt một cái liền coi trọng Hồ Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!