"Ngươi đến quý phủ này của ta làm cái gì?"
Hắn đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người.
"Ta đi dạo trên núi bị lạc đường, cho nên tới đây hỏi thăm đường."
Hắn trợn tròn mắt nói dối!
Ở núi này không có khả năng lạc đường, nhưng Lý Phỉ không quan tâm hắn nói thế nào, không muốn nói thật cũng chẳng sao cả.
"Được rồi, Hồ thúc, đưa hắn ra ngoài rồi chỉ đường đi cho hắn."
"Ai ai ai! Ngươi xem đã trễ thế này, cửa thành cũng đóng rồi không vào được, ngươi xem…"
Hắn nghịch ngợm nháy ánh mắt nhìn Lý Phỉ
nói. Đúng là da mặt dày, Lý Phỉ nghĩ hắn chắc là không nhớ tới đã từng
đùa giỡn mình đâu, vừa nãy giả bộ thân quen chắc là vì để được giữ lại
đi.
Lý Phỉ nhìn trời quả thực đã khuya, cho dù có đưa hắn đi cũng không vào thành được.
"Tìm cái phòng trống cho hắn ở tạm một đêm đi."
Khuya rồi, Lý Phỉ cũng không muốn đôi co với hắn, ở lại một đêm cũng không vấn đề gì.
Ngày hôm sau Lý Phỉ ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, Nữu Nữu dậy đùa một lúc trên giường rồi đi, còn Lý Phỉ tiếp tục ngủ.
Tỉnh lại cũng là lúc tới giờ ăn cơm chiều
Lý Phỉ nghe thấy mưa rơi bên ngoài, mở cửa ra xem thì thấy mưa rơi trên cửa sổ đọng lại từng vệt như bức rèm thưa.
Phong cảnh mưa bụi nhìn có chút mông lung.
"Tiểu tiểu thư đi đâu?"
Lý Phỉ vừa ăn cháo vừa hỏi Xuân Vân bên cạnh.
"Đang chơi ngoài tiền viện."
Trời đang mưa mà còn đi tiền viện chơi?
Lý Phỉ ăn no đứng dậy chậm rãi đi tiền viện. Thưởng thức phong cảnh mưa
bụi dọc đường cũng là một phen tư vị.
Ha ha, bay bay!
Rất xa Lý Phỉ đã nghe thấy tiếng cười của Nữu Nữu.
Lý Phỉ cũng không tự chủ được mỉm cười,
đi vào tiền viện thì thấy Nữu Nữu cuộn mình trong lòng Công Tôn, sau đó
Công Tôn quăng Nữu Nữu lên, Nữu Nữu liền ha ha cười không ngừng.
Lý Phỉ theo nhìn theo động tác của hắn mà tâm muốn vọt lên cuống họng. Thấy Công Tôn tiếp được Nữu Nữu lập tức
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!