Lý Phỉ thúc giục ngựa chạy về nhà gấp.
Lập tức sai người đi lấy Lục thảo về, còn hỏi những người địa phương thì biết được loại cỏ này mọc khắp nơi, bên trong có rất nhiều nước, dây
vào quần áo biến thành màu xanh, rửa không sạch, cho nên mọi người đều
không thích cây cỏ này.
Lý Phỉ phải thấy bội phục Trình gia đã
phát hiện được cây này, người khác chỉ cảm thấy loại cây này vướng chân
vướng tay, bẩn quần áo, mà hắn lại phát hiện nó có thể nhuộm quần áo,
còn không phai màu.
Nhưng bảo quản nó thế nào đây?
Lý Phỉ phát hiện không gian của mình là
có thể bảo tồn gì đó, những đám hoa quả hái xuống để đó một thời gian
cũng không bị hỏng. Chỉ là nếu dùng không gian sẽ không tiện, cũng dễ
dàng bị người khác phát hiện.
Nếu nghiền nó thành nước liệu có thể dùng được không? Vậy làm thế nào để nghiền được thành nước?
Nơi này không có máy ép?
Lý Phỉ vẽ ra một cái sơ đồ đơn giản, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, chính là dùng sức ép.
Lý Phỉ trước tự mình làm một cái cái
dùi, lấy lục thảo đến ép, thấy có thể ép ra nước, có lẽ là do loại cây
này nhiều nước. Nhưng lượng nước chảy ra cũng không nhiều, cũng may mà
loại cây này sản lượng cao, không sợ tổn thất. Chỉ là để ép được ra nước mất rất nhiều nhân lực.
Lý Phỉ đi mời mấy thợ mộc và thợ rèn
lại, nói cho bọn họ nàng muốn có đồ vật có thể ép cây ra nước, làm dụng
cụ như thế nào để ép được nhiều nước nhất? Nàng treo giải thưởng là năm
mươi lượng.
Lý Phỉ không nghĩ được ra cách nhưng biết cách vận dụng tiền, nhất định bọn họ sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt hơn nàng.
Lý Phỉ tạm gác chuyện này lại, ở nhà
nghỉ ngơi vài ngày. Việc cửa hàng hợp tác với Trình phủ giao cho Hồ Hoa. Nói với hắn để mặc Trình phủ an bày công việc, bên mình chỉ cần một
người nắm giữ kĩ thuật là được.
Trên núi đào, lê, mận đã ra trái chín,
Nữu Nữu la hét muốn đi lên đó chơi. Lý Phỉ cảm thấy tự mình đi hái như
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!