Lễ cập kê sắp bắt đầu, Trần Vi Vi đi ra
ngoài chuẩn bị. Lý Phỉ ngồi một mình nhàm chán ở một góc, bỗng nhiên cô
gái diện mạo ngọt ngào lúc nãy đi tới bên cạnh nàng.
Nàng tò mò nhìn Lý Phỉ:
"Ngươi chính là Lý Phỉ?"
Lý Phỉ gật đầu, lại nghe thấy nàng nói
tiếp:
"Nghe nói ngươi nữ giả nam trang một mình đi ra ngoài làm ăn buôn bán? Hình như cái cửa hàng mỹ thực kia là của ngươi mở?"
Lý Phỉ kinh ngạc nghe nàng ta nói, dù sao nơi này cũng không có ai tự nguyện nói chuyện với nàng. Đúng vậy.
"Ngươi rất lợi hại nha, bánh ngọt trong điếm của ngươi ăn ngon thật, ta có thể học sao?" Ánh mắt to lóe sáng nhìn Lý Phỉ.
Lý Phỉ lắc đầu cự tuyệt:
"Cái này e là không được, dù sao thì cửa hàng của ta dựa vào chính là cái này để làm ăn."
Lý Phỉ không nói hết nhẽ, nhưng đã nói như vậy thì chỉ cần không phải là người ngu thì đều hiểu được.
Tiểu cô nương ngọt ngào kia cũng không
ngại, cười nói:
"Là ta suy nghĩ không thấu đáo rồi, thực xin lỗi. Nói lâu như vậy, ta còn không nói cho ngươi biết tên của ta đâu, ta gọi là Diêu Mạn."
Ừ. Lý Phỉ không nói gì thêm, thứ nhất
là nàng không quen biết gì với những tiểu thư nhà thư hương dòng dõi,
thứ hai nàng cũng không tính làm quan hệ bạn bè hảo hữu với bọn họ.
Diêu Mạn dường như không ngại với sự lãnh đạm ấy, nàng nhìn Lý Phỉ nói:
"Ngươi không cần quan tâm tới bọn họ."
Nàng nhìn về phía bên kia các tiểu thư
ngồi cùng một chỗ đang hăng say nói chuyện phiếm:
"Các nàng cũng chỉ là cái tiểu cô nương, tự xưng là thanh cao, lúc không có tiền còn dám nói vậy không!"
Lý Phỉ giật mình trừng to mắt nhìn Diêu
Mạn bên cạnh, thanh âm của nàng không còn ngọt ngào thân thiết như lúc
trước, ngược lại, là mang theo một cỗ lõi đời lạnh lùng.
Diêu Mạn nhìn bộ dạng này của Lý Phỉ,
phốc xuy nở nụ cười:
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Ngày mai có đi trang viên nhà ta cạnh Lý gia trang kia chơi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!