Đến thôn Thạch dầu, Lý Phỉ vừa đi vừa
nói với Hồ thúc những an bài của nàng. Lý Phỉ nói cho Hồ thúc về việc
san đất kiến tạo trang viên, và các việc khác như đào hồ nước, đều đã an bài thời gian làm.
Đang nói chuyện thì thấy cách đó không xa có một đám người đi tới. Cầm đầu là một nam tử trung niên mập mạp ôm một cái bụng bia.
"Ngươi chính là Lý Phỉ?"
Nam tử trung niên béo ú nhìn Lý Phỉ hỏi không một chút khách khí.
"Ta là Lý Phỉ, không biết các ngươi có chuyện gì sao?" Lý Phỉ khách khí trả lời.
"Nghe nói ngươi đã mua hết đất nơi này? Khẩu vị lớn thật đấy, không sợ nuốt không trôi à?"
Lý Phỉ nghe hắn nói chuyện kỳ quái, nghe mà khó chịu.
"Nuốt trôi hay không đó là chuyện của ta rồi, ngươi không cần lo lắng". Lý Phỉ Đáp lễ
Hừ một phát rồi mang theo người bước đi.
Công tử, người kia? Hồ thúc cẩn thận hỏi.
Không có chuyện gì. Lý Phỉ khoát tay,
bảo hắn không cần lo lắng. Nàng nhìn Đạt Tử đang nhàm chán bên cạnh
nói:
"Đạt Tử, ngươi đi hỏi thăm một chút về mấy người này."
Đạt Tử nghe được có nhiệm vụ, hưng phấn chạy đi.
Khi về đến nhà, xa xa đã nhìn thấy mẫu
thân Xuân Vân ở ngoài cổng nhà cùng người nói chuyện. Lý Phỉ từ rất xa
đã nghe thấy bà ta nói:
"Xuân Hoa kia là ta trông nàng lớn lên từ nhỏ, hiện tại buôn bán lời tiền, đón ta tới hưởng phúc…"
"Người ta là có hơn một trăm mẫu ở kia đấy…"
Lý Phỉ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, miệng mẫu thân Xuân Vân này thật sự lớn thái quá rồi.
Khụ! Hồ thúc bên cạnh thấy sắc mặt Lý Phỉ, hảo tâm nhắc nhở bà ta.
Mẫu thân Xuân Vân nhìn thấy Lý Phỉ đứng ở kia, xụ mặt nhìn bà, trong lòng hơi sợ hãi. Bà chưa bao giờ nhìn thấy
Lý Phỉ như vậy, không, nàng hoàn toàn không giống với Xuân Hoa trong trí nhớ của bà. Bà bị nàng nhìn cho mà phát hoảng lên, cúi đầu, không dám
nói nữa.
Lý Phỉ không nói gì thêm, lập tức đi vào nhà.
Lúc ăn cơm trưa thì Hoàng môi giới và
Hoa Tử mới trở về. Hai người đều là vẻ mặt hưng phấn. Lý Phỉ hỏi một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!