Ngày hôm sau Lý Phỉ xuống lầu tìm nửa ngày cũng không tìm được vị phụ nhân ngày hôm qua. Có thể là họ đã rời đi nơi này.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lý Phỉ càng thêm cảnh giác, không dám tùy tiện lộ tài, cũng không ở lại nơi này lâu. Nói với Đức thúc một tiếng,
trên đường mua chút lương khô, chuẩn bị rời đi.
Trên đường trở thì thấy
phụ nhân hôm qua và một tiểu cô nương quỳ gối trước cửa một dược điếm,
đau khổ cầu xin.
Tẩu tử! Lý Phỉ tiến lên nâng phụ nhân kia dậy.Ngươi làm sao vậy?
Phụ nhân kia nhìn thấy Lý Phỉ nước mắt càng rơi nhiều hơn,
"Hài tử của ta, cầu ngài cứu hài tử của ta đi."
Lúc này Lý Phỉ mới thấy đứa nhỏ trong lòng bà sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, một bộ dạng mắc bệnh nặng.
"Công tử, ngươi mua ta đi, cầu ngươi cứu đệ đệ của ta." Tiểu cô nương bên cạnh ôm lấy chân Lý Phỉ khóc lóc cầu xin.
Lý Phỉ lấy ra một thỏi bạc vứt cho tiểu nhị dược điếm, bảo họ kêu đại phu ra cứu người.
Tiểu nhị kia nhìn thấy bạc, làm sao còn dám cự tuyệt chứ, giơ khuôn mặt nịnh hót tới nghênh đón Lý Phỉ.
Lát sau có đại phu ra bắt mạch, trầm ngâm một lát nói:
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ, ta khai cho ngươi chút dược là được."
Lý Phỉ có chút không tin, ở trong lòng nàng, loại đại phu thấy chết mà
không cứu này thường thì y thuật không cao. Hơn nữa, nhìn qua đã thấy
đứa nhỏ kia trông rất nghiêm trọng, vậy mà chỉ là sốt nhẹ thôi ư?.
Vị đại phu kia cảm giác được ánh mắt của Lý Phỉ, đại khái cũng biết
được suy nghĩ của nàng, cười khổ mà nói:
"Không phải là ta không muốn cứu người, mà chỗ chúng ta chỉ là tiểu điếm thôi, căn bản không nâng dậy nổi những ép buộc, đặc biệt là thời kì như thế này." Nói xong, nhìn về
phía dân chạy nạn bên ngoài.
Lý Phỉ hơi hiểu được tình cảnh của hắn, nhân tâm y giả cũng phải có điều kiện cho phép mới có thể tiến hành!
Cầm thuốc xong, Lý Phỉ để ba người đi theo mình tới khách sạn, dặn tiểu nhị đi sắc thuốc, cũng chuẩn bị vài thứ để rời đi.
"Cám ơn công tử, cám ơn công tử!"
Phụ nhân ôm đứa nhỏ dập đầu tạ ơn.
Lý Phỉ ngăn lại bà ta, lại gọi tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn, nhìn bộ dạng của họ chắc là đói bụng mấy ngày rồi.
Quả nhiên, đồ ăn vừa mang lên, bọn họ nhất tề đi qua, ăn như hổ đói.
Phụ nhân đánh thức đứa nhỏ trong lòng dậy, đút cho nó một ít cháo, cô
nương bên cạnh cũng không phải chỉ lo chính mình ăn, mà là ăn một miếng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!