Lý Phỉ quyết định rời khỏi Lạc Dương.
Nhưng nàng không đi ngay, mà lán lại đi tìm những thứ tốt, đã bôn ba nhiều ngày rồi nàng còn chưa được thoải mái chơi đùa đâu.
Lý Phỉ mua được rất nhiều thứ, hầu hết đều ở cửa hàng của Lục gia.
Bởi vì Lục gia thường xuyên đi hải ngoại, có rất nhiều thứ kì lạ, thậm chí có cả những thứ mà Lý Phỉ chưa bao giờ nhìn thấy cả.
Lý Phỉ còn nhìn thấy được cái đồng hồ ở cổ đại, thật sự mới mẻ, chạy bằng dây cót, cứ sau một thời gian lại lên dây cót một lần. Giá hơi mắc một chút, phải hơn 100 lượng. Dường như những nhà giàu có ở thành Lạc Dương này đều có cả.
Lý Phỉ không phải là người cổ đại, nàng không thể nhìn mặt trời mà đoán được thời gian, nên thứ này rất thiết yếu đối với nàng, Lý Phỉ mua một cái.
Còn có Lưu Ly, giá bán rất cao, đắt như Trân châu.
Nhưng người ở thành Lạc Dương tranh nhau mua như xua vịt, chủ yếu là do hiếm lạ. Còn đối với Lý Phỉ một người hiện đại đã nhìn qua cả thủy tinh mà nói thì nàng không hiếm lạ mấy thứ đó. Cuối cùng Lý Phỉ tìm mua một ít hạt giống.
Toàn là những loại giống mang từ hải ngoại vào, Lý Phỉ muốn xem có gì đặc biệt không.
Không phải tất cả mọi thứ ở thành Lạc Dương này đều tốt.
Lần này Lý Phỉ đi dạo rất lâu, tùy tiện tìm một cái quán trà ngồi xuống. Lý Phỉ ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ cửa sổ giấy nhìn qua có thể thấy được dòng người qua lại, còn thấy một đám người đi nghênh nganh, họ đi đến đâu mọi người tránh như rắn rết.
Hiển nhiên mấy người này là đám côn đồ, vừa đi vừa cướp đồ của người ta, vậy mà cũng không ai dám nói cái gì.
Lý Phỉ lắc đầu không nói gì, tiểu nhị vừa đi tới đứng bên cạnh cũng nhìn thấy đám người phía dưới, phát nhiệt tâm nhắc nhở Lý Phỉ:
"Khách quan, ngài đừng đi trêu chọc những người này đấy."
Ah. Lý Phỉ đương nhiên biết, nhóm người này khẳng định là có thế lực, bằng không ở thành Lạc Dương này có nhiều quý nhân vậy mà không bị ngăn lại à.
Tiểu nhị kia nhìn thấy nàng có hứng thú, hoặc có thể là do hắn thường xuyên đối đáp với người khác như vậy, cho nên, như một phản xạ có điều kiện hắn lại tiếp tục nói,
"Đây là vị con trai của nhà giàu thành đông, nghe nói tỷ tỷ hắn là quý nhân trong cung!"
Lý Phỉ nghe xong, không có hỏi lại, bản thân nàng sắp rời khỏi Lạc Dương này, những quý nhân đó không liên quan gì tới nàng cả.
Lý Phỉ cũng không nghĩ xen vào việc của người khác, chỉ là làm bát quái nghe một chút mà thôi.
"Lão gia nhà giàu kia mãi muộn mới có con, cực sủng ái hắn, phạm vào cái gì sai cũng không quản, cũng không cho người nào quản. Hôm kia còn cướp nữ nhi nhà họ Trương bán rượu gần đây. Nghe nói ngày hôm sau thì cô nương kia chết.
Ai, giờ thì Trương gia rượu phô cũng đóng cửa rồi, Trương gia rượu phô kia rượu thuần lắm, khách nhân của khách điếm chúng ta hay uống rượu ở đó, thật là đáng tiếc!"
Lý Phỉ nghe xong chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.
Ngày hôm sau nàng đi gặp Liêu lão nhân, đến chào tạm biệt hắn. Liêu lão nhân giữ lại một lúc, sau đó lại tặng Lý Phỉ mấy gốc mẫu đơn, Lý Phỉ thực cảm tạ.
Kế đó Lý Phỉ đi tìm xe ngựa.
Lần này bởi vì trong người có chút tiền nên Lý Phỉ tìm xe ngựa cũng tốt hơn một chút. Trong xe ngựa còn để một bàn trà và một ít điểm tâm của thành Lạc Dương.
Lý Phỉ suy nghĩ thật lâu, cũng không biết đi nơi nào, nàng quyết định vừa đi vừa tìm xem nơi nào thích hợp thì ở lại.
Lái xe lần này là chưởng quầy đề cử, một nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi, gọi Đức thúc. Hắn không hay nói chuyện như Trương thúc, dọc theo đường đi chỉ chuyên tâm lái xe ngựa.
Trên đường đi thỉnh thoảng Lý Phỉ có vụng trộm vào không gian chơi đùa với mấy con chó nhỏ, còn chủ yếu là ngồi ngốc trong xe ngựa.
Dần dần, Lý Phỉ phát hiện trên đường có điểm kì lạ.
Nàng thường nhìn thấy ở trên đường có những người gầy yếu, ăn mặc rách nát, tâm thần như chết lặng. Lý Phỉ hỏi Đức thúc mới biết được là chuyện gì xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!