Đầu óc mê man, giống như trên người có ngàn cân nặng đè xuống, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Lý Phỉ muốn lấy tay đẩy vật đè nặng trên người mình ra, nhưng làm như thế nào cũng không đẩy được.
"Đứng lên, nhanh chút, không được lười biếng!"
Giọng nói rất ngang ngược.
"Hình như nàng bị bệnh..." Một giọng nói khác rất nhỏ nhẹ, hầu như không nghe rõ.
Lý Phỉ từ từ mở mắt thấy trước mắt là một mảnh tối om, Lý Phỉ phải mất một lúc lâu mới thích ứng được, lúc này mới nhìn rõ được xunh quanh.
Xà nhà trên cao, vách tường màu xám, cửa sổ giấy mộc...
Khoan đã! Đây không phải phòng của mình.
Phòng của mình tuy nhỏ, cũng là Lý Phỉ công tác năm sáu năm mới mua được, những đồ vật bên trong đều là chính mình bố trí, nơi này tuyệt đối không phải phòng của mình.
Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ.
Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào?
Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Đi làm bị cấp trên quấy rầy, lại gặp phải cô em gái trên danh nghĩa của mình cùng bạn trai cũ của mình ở cùng nhau, cãi nhau vài câu, tiếp theo đi quán bar uống chút rượu, cuối cùng thì về nhà.
Vì sao khi tỉnh lại mình lại ở chỗ này?
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Phỉ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, để đỡ đau đầu một chút.
A!
Lý Phỉ thét chói tai, đây là một đôi tay nhỏ bé. Không! Là bàn tay lớn, một bàn tay nhỏ bé sưng thật lớn, nhưng đây tuyệt đối không phải là tay của mình.
Tuy rằng cuộc sống của mình không phải giàu có, nhưng hai bàn tay kia là thon dài đấy, không như hai cái bàn tay này bị đông cứng sưng tấy lên, nhìn như muốn nứt da, thậm chí Lý Phỉ còn cảm giác được đau đớn ở chỗ sưng đỏ.
Trong đầu Lý Phỉ có một cái ý nghĩ hiện lên, Lý Phỉ nghiêng ngả lảo đảo đi xuống giường, lục tìm được một cái gương đồng, mặc dù ánh gương mờ mờ, nhưng Lý Phỉ vẫn thấy rõ khuôn mặt ấy, đây là khuôn mặt của chính mình khi mười bốn mười năm tuổi.
Lý Phỉ ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi phân tích.
Nhìn ra hoàn cảnh chung quanh, nơi này, tuyệt đối không phải thế kỷ 21.
Có thể xác định, chính mình xuyên qua.
Đầu tiên mình nên nghĩ đây là may mắn, mình không có xuyên thành nam. Đã thế mình ở thế kỷ hai mươi mốt, mẹ đã mất, ba không thương yêu mình, cũng đã kết hôn và có gia đình riêng, mình ở nơi nào cũng không có người quan tâm, mình cũng không còn gì vướng bận, duy nhất đáng tiếc chính là cái sổ tiết kiệm chứa 3 vạn đồng của mình khổ sở tiết kiệm trong mấy năm trời.
Lý Phỉ tìm vui vẻ trong đau khổ.
Từ trước tới nay Lý Phỉ cũng không là loại người thích sống vì quá khứ, mặc kệ ở hoàn cảnh như thế nào, nàng muốn là như thế nào để tiếp tục sống sót, còn sống mới là tốt nhất.
Nghĩ tới lúc còn học trung học.
Mẹ bị bệnh nặng, ba thấy vậy ly hôn, kinh tế khó khăn, dường như tất cả mọi thứ đều ruồng bỏ mình. Khi đó Lý Phỉ cũng đành phải bỏ học ở nhà, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ.
Sau khi mẹ qua đời, chính nàng lại thi vào trường cao đẳng, chính mình kiếm tiền học đại học, tìm việc, mua phòng...
Hiện tại, tất cả mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.
Khi mà tất cả mọi thứ lại quay về số không, thì tất cả đều nghĩ về phương diện tốt mà phấn đấu! Lý Phỉ tự an ủi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!