Suốt năm thứ hai Đại học, ngoài buổi tối hôm sinh nhật của Trình Hựu Linh, Chu Lê không gặp lại Triệu Thầm.
Nghe nói năm đó anh tạm thời bảo lưu việc học, ở lại nước ngoài, đi sưu tầm và theo học những người thầy nổi danh, đã đi qua rất nhiều nơi. Anh là người có lý tưởng, cô gái như Diệp Thiền mới có thể cùng anh, theo đuổi lý tưởng của mình. Một lần nọ, Chu Lê đã thấy Diệp Thiền biểu diễn piano trên truyền hình. Dưới ánh đèn sân khấu, cô ấy hơi ngước mặt lên, thanh lịch và xinh đẹp như một nàng thiên nga trắng.
Cô dường như có thể thấy cảnh tượng hai người họ nắm tay nhau đi qua thiên sơn vạn thủy, trải hết bãi bể nương dâu, mãi đồng hành cùng nhau.
Ở độ tuổi của bọn họ khi ấy, nếu chỉ nghĩ đến tình yêu thì rõ ràng là khờ dại.
Kết thúc học kỳ cuối của năm thứ hai, Vương Quyên mang thai con của bạn trai, cô ta quyết định nghỉ học, về nhà kết hôn sinh con.
Sau hai năm sống chung trong một phòng ký túc xá, các bạn cùng phòng đều khuyên Vương Quyên, không nên từ bỏ cuộc đời của mình vì hôn nhân và con cái, nhưng Vương Quyên có sự lựa chọn của riêng mình. Nhà bạn trai cô ta ở quê có tiền có thế, cha mẹ anh ta rất hài lòng với cô con dâu này. Ngay khi biết tin Vương Quyên mang thai, họ lập tức đến nhà để hỏi cưới.
Vương Quyên rất thản nhiên, nói rằng dù sao thì sau khi tốt nghiệp mình cũng sẽ lấy chồng, gia đình bạn trai không cần cô ta ra ngoài làm việc kiếm tiền, bây giờ kết hôn hay sau này kết hôn cũng không có gì khác biệt.
Tô Tiểu Tiểu quả thực không tài nào hiểu được suy nghĩ của Vương Quyên, cô nói với vẻ không thể tin nổi: "Chẳng lẽ cậu vào đại học chỉ là để sau này lấy chồng sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói ngay cả bà ngoại cô ấy còn hiểu được rằng con gái phải tự thân cố gắng và độc lập, ngoại trừ bản thân ra thì không nên trông chờ vào ai khác. Dành cả cuộc đời cho một cuộc hôn nhân rõ ràng là một việc làm cực kỳ ngu ngốc. Những người khác không hiểu thì thôi, nhưng cô ấy không tin một Vương Quyên vất vả mới thi đỗ Đại học B lại không hiểu điều đó.
Ngày Vương Quyên rời đi, bạn trai cô ta đã đãi mọi người trong phòng ký túc xá một bữa, nói là để cảm ơn họ đã chăm sóc Vương Quyên trong suốt thời gian qua, và mời họ tham dự đám cưới.
Địa điểm dùng bữa là một nhà hàng xa hoa, bạn trai của Vương Quyên rất hào phóng, tính cách cũng tử tế, vừa hoạt ngôn lại hóm hỉnh, cũng rất quan tâm chăm sóc Vương Quyên, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn thấy không đáng cho bạn mình.
Trong nhà vệ sinh, Tô Tiểu Tiểu hạ giọng than vãn với Chu Lê: "Cứ làm như người ta chưa từng ăn bữa cơm nào ngon lành ấy, giả vờ giả vịt cái gì chứ. Vương Quyên cũng khờ thật đấy, vất vả học hành mười mấy năm, chỉ vì một gã nhà giàu mới nổi mà uổng phí bao năm đèn sách. Rõ ràng còn trẻ như thế, ngay cả yêu đương cũng chưa được bao lâu mà đã phải làm mẹ, sau này cậu ấy nhất định sẽ hối hận!"
Vương Quyên có hối hận hay không, Chu Lê không biết, nhưng cô có thể thấy, ít nhất bây giờ Vương Quyên đang hạnh phúc, cậu ta đã có được một số thứ mà bản thân mong muốn.
Trước khi rời trường, Vương Quyên đã trò chuyện với Chu Lê một lần. Sống cùng nhau hai năm, hai người họ hầu như không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Vương Quyên lại nói, cô ta cảm thấy Chu Lê có thể hiểu được mình.
"Tô Tiểu Tiểu cái gì cũng có, cậu ta đương nhiên không thể hiểu được tôi."
Vương Quyên từ nơi tỉnh lẻ đến thành phố lớn, tại ngôi trường đại học mà mọi người đều ngưỡng mộ, cô ta không chỉ học được kiến thức mà còn học được rất nhiều điều khác. Cô ta nói rằng giữa con người với nhau, từ khi sinh ra đã định sẵn con đường mà họ sẽ đi. Có người trên đường té ngã sẽ có người nâng đỡ, đi qua sông sẽ có người giúp bắc cầu, nhưng cũng có những người bị ngã chỉ có thể tự lau vết thương rồi đứng dậy, gặp sông cũng phải tự mình bơi qua.
Con người sống trên đời vốn dĩ đã không công bằng.
"Trước tôi đúng là tôi đã rất nỗ lực học tập. Nhưng đến khi vào Đại học B, tôi mới phát hiện ra năng lực mà tôi tự hào nhất, ở đây chẳng đáng kể là bao. Có rất nhiều người thông minh hơn tôi, cũng có rất nhiều người nỗ lực hơn tôi." Tại Đại học B, Vương Quyên trở nên bình thường, hòa lẫn vào đám đông.
Vận mệnh không công bằng, cô ta cũng nhận thấy rõ sự bình thường của bản thân.
"Chu Lê, cậu và tôi giống nhau, đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải sao?"
Chu Lê trả lời: "Đúng vậy."
Vương Quyên cười, nụ cười thẳng thắn nhưng ánh mắt lại mê mang.
Cuối cùng, Vương Quyên nói: "Chu Lê, cậu thông minh hơn tôi nhiều, cũng mạnh mẽ hơn tôi nhiều, biết đâu sau này cậu sẽ là người thành công nhất trong số chúng ta."
Một năm ấy còn xảy ra rất nhiều chuyện thông thường khác.
Chẳng hạn như có một thanh niên thích Chu Lê, kiên trì theo đuổi cô suốt nửa học kỳ. Đó là một chàng trai hơi nhút nhát nhưng chăm chỉ, học năm thứ ba ngành Công nghệ thông tin, hướng nội ít nói. Anh không biết cách theo đuổi cô gái mình thích, anh chậm chạp, mà Chu Lê còn chậm hiểu hơn, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu vẫn là người đầu tiên phát hiện ra mối tình thầm kín này.
Tại thư viện, khi Tô Tiểu Tiểu lần thứ N phát hiện chàng trai đó ngồi cách bọn họ không xa, cô ấy bèn thì thầm với Chu Lê: "Này, có một chàng trai cứ nhìn nhìn bọn mình suốt."
Chu Lê nhìn qua, vành tai chàng trai đã ửng đỏ.
Tô Tiểu Tiểu che miệng cười trộm, cô tìm cơ hội gặp anh chàng đó, hỏi anh ta: "Có phải anh thích Chu Lê nhà chúng tôi không?"
Đàn anh kia tránh né rồi ngại ngùng gật đầu, Tô Tiểu Tiểu liền nói: "Nếu anh đã thích thì phải bạo dạn một chút chứ. Anh chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, Chu Lê làm sao biết được anh thích cậu ấy, anh làm sao có cơ hội được."
Đàn anh nửa hiểu nửa không, hỏi: "Thế tôi nên nói sao, làm như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!