Cuối tuần, Trâu Tự ở nhà bị mẹ Trâu sai đi gửi quà cho nhà hàng xóm. Anh chàng lại "ngựa quen đường cũ" đến nhà Triệu Thầm, trong phòng khách chỉ có mẹ Triệu và một người mà anh chàng từ nhỏ đã không mấy hòa hợp.
"Ôi, người bận rộn như ngài sao lại chịu về nước thế? Cháu gái yêu quý của em đâu rồi?"
"Hựu Linh vừa mới ngủ, Triệu Thầm cũng vừa về đang thay đồ trên lầu." Mẹ Triệu cười mời Trâu Tự ngồi xuống. Sau khi làm mẹ, Triệu Du cũng dần trở nên chín chắn, đã học được cách không chấp vặt với Trâu Tự. Chị phẩy tay với anh chàng: "Đi, qua bên kia chơi đi."
Từ khi Trâu Tự còn nhỏ, mẹ Triệu đã coi anh chàng như con đẻ của mình, thấy Trâu Tự ngồi một góc nghịch điện thoại, mẹ Triệu còn trách mắng: "Dùng điện thoại ít thôi, hỏng cả mắt bây giờ."
Trâu Tự cất điện thoại, vừa chờ Triệu Thầm vừa nghe hai mẹ con họ trò chuyện, anh chàng không mấy quan tâm đến chuyện nhà người khác, nhưng khi nghe Triệu Du nói muốn tìm một gia sư tiếng Trung cho con gái, Trâu Tự chợt nảy ra ý tưởng và lập tức tham gia vào câu chuyện.
Triệu Thầm từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy cảnh Trâu Tự và Triệu Du đang chí chóe với nhau.
"Không được, mày không đáng tin tí nào, sao có thể tìm được giáo viên giỏi cho Hựu Linh."
"Đại học B toàn là nhân tài, thừa sức dạy tiếng Trung cho một đứa bé nói còn chưa sõi."
Triệu Du liếc Trâu Tự rồi nói kháy: "Đại học B còn có đứa như mày cơ mà."
Trâu Tự: "……"
Triệu Du nói móc Trâu Tự nhưng cuối cùng vẫn hẹn anh chàng thời gian phỏng vấn gia sư. Nỗi băn khoăn trong lòng Trâu Tự tức khắc tan thành mây khói, hình ảnh Chu Lê đứng dưới ánh nắng chói chang với mái tóc ướt đẫm mồ hôi không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh chàng. Trâu Tự ngẫm nghĩ, quyết định quẳng những chuyện sau đó cho Dịch Nguy Nhiên giải quyết hộ, anh chàng thực sự lười ứng phó với những mối quan hệ lằng nhằng giữa nam và nữ.
Thời điểm Dịch Nguy Nhiên tìm đến Chu Lê, cô hơi bất ngờ, nghe anh nói tóm lược về ý định khi đến đây, cô có phần lưỡng lự.
Công việc gia sư không dễ tìm, Chu Lê tới từ một nơi xa xôi và lạc hậu, không có thành tích hay lý lịch đáng để khoe, huống hồ đây lại là một công việc nghe có vẻ rất đơn giản, tiền lương và đãi ngộ lại tốt như vậy.
Tuy nhiên, Chu Lê không từ chối, bởi vì trong cuộc đời mình, cô không có quyền để đưa ra lựa chọn với quá nhiều thứ.
Lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Triệu, Chu Lê cảm tưởng như đang lạc vào thế giới cổ tích. Sàn nhà bóng loáng, những chiếc đèn treo cao, ánh sáng trong phòng còn sáng hơn ngoài trời, làm cho cô càng trở nên nhỏ bé và quê mùa, thậm chí ánh đèn còn soi rõ những vết bùn trên đôi giày của cô.
Chu Lê bất giác cúi đầu nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, khi nghe người giúp việc nhắc nhở một cách có thiện ý, cô mới ngước mắt lên.
"Cô giáo Chu, không cần thay giày, bà chủ đang ở sân sau chờ cô.
"Phiền bác quá."
"Cô giáo Chu khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm."
Người giúp việc nhà họ Triệu rất thân thiện, hai người đi vòng qua một hành lang dài, trước mắt là một vườn hoa sau nhà xanh ngát rất thơ mộng. Triệu Du đang cùng mẹ uống trà chiều. Cô bé hiếu động Trình Hựu Linh lúc này lại an tĩnh hiếm thấy, đang ngồi bên cạnh chơi đùa với một con mèo lông trắng muốt. Cô bé là người đầu tiên nhìn thấy Chu Lê, đôi mắt đen láy như nho đen đảo qua, sau đó nở nụ cười tươi với Chu Lê rồi xoay người chạy về phía mẹ mình.
Cô bé nhào vào lòng mẹ, nói một câu tiếng Anh bằng chất giọng ngọt ngào: "Mẹ ơi, ở đằng kia có một chị gái xinh đẹp."
Có thể nói sự yêu thích mà Trình Hựu Linh dành cho Chu Lê là không rõ lý do, ngay cả người làm mẹ như Triệu Du cũng không lý giải được.
Chu Lê đã vượt qua vòng phỏng vấn một cách suôn sẻ, trở thành gia sư tiếng Trung của Trình Hựu Linh.
Trình Hựu Linh sinh ra ở Mỹ, năm nay mới theo cha mẹ về nước. Triệu Du tuy rằng rất chú trọng việc giáo dục con cái nhưng do ảnh hưởng của hoàn cảnh mà cô nhóc lanh lợi, đáng yêu như một thiên sứ nhỏ này lại không nói sõi được tiếng phổ thông.
Cô bé nói chú Trâu Tự thường xuyên chê cười mình, đánh giá cô bé nói tiếng Trung như một đứa ngốc, chỉ có đứa ngốc mới nói chuyện bập bẹ từng chữ, không trôi chảy như thế.
"Cô giáo Chu, nê, cái nê là cái nê này à?" Trình Hựu Linh không ngồi yên trên ghế, bẽn lẽn chỉ vào quả lê trong đĩa trái cây hỏi Chu Lê.
(Chú thích: Trình Hựu Linh nói tiếng Trung không sõi, phát âm cũng không chuẩn nên câu thoại trên không đúng chính tả và ngữ pháp. Đoạn này viết đúng phải là "Cô giáo Chu, "Lê" là lê trong quả lê à?", ý cô bé muốn nói chữ "Lê" trong tên của Chu Lê có phải giống chữ "Lê" trong quả lê hay không.)
Chu Lê gật đầu.
Trình Hựu Linh cười cực ngọt: "Nê ngọt, em love nê." (Câu này là "Lê ngọt lắm, em thích lê.")
Triệu Du phá ra cười không chút nể mặt, thấy con gái mình hiếm khi yêu mến một giáo viên, chị dịu dàng nói với Chu Lê: "Cô giáo Tiểu Chu à, xem ra hai cô trò rất có duyên với nhau, sau này phải phiền cô rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!