Vào ngày cưới của Trâu Tự, Triệu Thầm là người đón Chu Lê đến địa điểm tổ chức. Sau khi sắp xếp cho Trình Hựu Linh, anh biến mất tăm, có lẽ là bận tiếp khách.
Trâu Tự không mời anh làm phù rể, nhưng việc sai khiến anh thì lại rất quen việc.
Lục Điềm thích phong cách thiên nhiên, địa điểm cưới được trang trí theo sở thích của cô ấy. Nếu không phải mọi người xung quanh đều cầm điện thoại, Chu Lê có lẽ đã nghĩ mình lạc vào một câu chuyện cổ tích nơi những tinh linh sống trong rừng.
Trình Hựu Linh mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, nhưng cổ lại đeo một chiếc máy ảnh đen tuyền. Trong vài tháng qua, cô nhóc đã mê chụp ảnh, thường xuyên cầm máy ảnh đi chụp khắp mọi nơi. Cô nhóc bắt đầu chụp cô dâu, rồi đến chú rể.
Hôm nay, Trâu Tự mặc vest rất lịch lãm, nổi bật vô cùng.
Anh chàng đang tạo dáng trước ống kính của nhiếp ảnh gia, Trình Hựu Linh cũng giơ máy ảnh chĩa về phía Trâu Tự, anh chàng cười mãi đến nỗi mặt gần như cứng lại, Trình Hựu Linh hỏi vào ống kính: "Chú không mời cậu cháu làm phù rể có phải sợ không đẹp bằng cậu ấy không?"
"Ê, cái con bé kia!"
Trình Hựu Linh đã chụp được một khoảnh khắc chú rể đang tức giận, cười tươi kéo Chu Lê chạy đi. Chu Lê không thân với cô dâu, bên cạnh Trâu Tự cũng không cần cô giúp đỡ, vì vậy cô và Trình Hựu Linh trốn ở một góc "siêng ăn lười làm".
Trình Hựu Linh chụp đủ rồi, tháo máy ảnh ra chia sẻ với Chu Lê những tấm hình mình đã chụp. Có một số bức cô đã từng thấy trước đó, còn một số là hôm nay mới lần đầu chiêm ngưỡng.
Chẳng hạn như Triệu Thầm nấu ăn, Triệu Thầm vẽ tranh và nhiều Triệu Thầm mà cô chưa từng gặp. Dù sao thì chiếc máy ảnh này là do anh tặng cho cháu gái, để bày tỏ lòng biết ơn, bức ảnh đầu tiên cô nhóc chụp chính là người cậu của mình. Chỉ có điều hầu hết đều là ảnh chụp vội. Bởi vì dù người chụp là cháu gái mà anh yêu thương, thì Triệu Thầm cũng không muốn bị chụp hình, nhưng Trình Hựu Linh là ai? Cô nhóc là người to gan nhất trong nhà họ Triệu.
Trình Hựu Linh làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng cũng được di truyền tế bào nghệ thuật của gia đình họ, những bức ảnh chụp ra đều rất có không khí, bố cục tinh tế, ý nghĩa phong phú, khiến người ta khó mà tưởng tượng được chúng đều là do một cô nhóc chỉ mới mười mấy tuổi chụp ra.
Cô nhóc lần lượt cho Chu Lê xem từng ảnh, còn kèm theo giải thích.
"Cậu em bây giờ rất thích nấu ăn, nhưng món ăn của cậu vẫn không ngon bằng của chị."
"Bây giờ cậu rảnh rỗi lắm, không giống như trước đây chỉ suốt ngày làm việc, không có việc gì thì lại đến giám sát em học hành, thật phiền."
"Đây là cậu dẫn em đi leo núi."
"Ừm, đây là vào dịp Quốc khánh năm ngoái, cả gia đình em cùng đi chơi, hình như đây là chuyến du lịch lớn đầu tiên của gia đình em từ khi lớn lên, cả cụ ông và cụ bà đều đi."
Chu Lê biết Triệu Thầm sẽ không lừa mình, nhưng vẫn rất vui khi thấy anh chăm sóc bản thân và yêu thương những người xung quanh.
Xem xong, Trình Hựu Linh muốn chụp ảnh cho Chu Lê, cô vội vàng xua tay. Cô tệ nhất trong khoản chụp ảnh, biểu cảm luôn ngớ ngẩn, không biết để tay chân ở đâu, trong tất cả các bức ảnh chung, cô là người mất tự nhiên nhất.
"Đi mà A Lê, em chỉ chụp hai bức thôi á." Trình Hựu Linh dùng chiêu làm nũng, Chu Lê không thể từ chối, ngồi trên ghế cười cứng ngắc hai cái.
"Xong chưa?" Cô không dám cử động, hơi nhếch khóe miệng hỏi.
"Chắc sắp xong rồi, chị đợi một chút nhé." Trình Hựu Linh tìm góc chụp, cuối cùng tìm được một góc ưng ý, quay về phía sau Chu Lê nói: "Ấy, cậu ơi, cậu tránh ra coi!"
Dấu vết diễn xuất của cô bé quá rõ ràng, Chu Lê cố gắng không nhìn lại, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai cô, người luôn bình tĩnh như cô, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Bốn mắt chạm nhau, ánh nắng nhẹ nhàng, cô lập tức đỏ mặt.
"Được rồi!" Trình Hựu Linh vui vẻ nhảy đến sau khi chụp xong, Triệu Thầm đã đứng dậy, Chu Lê quay người lại, nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
"Cậu ơi, cậu định dùng gì để mua tấm hình này từ cháu?" Trình Hựu Linh hỏi với vẻ đắc ý.
"Bán ảnh của người khác mà chưa có sự cho phép là hành vi xâm phạm bản quyền." Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ chân.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc có phần hoảng loạn, Chu Lê ngẩng đầu nhìn họ, lại là vẻ điềm tĩnh như thường.
"Em có đói không?" Anh dịu dàng hỏi.
"Em không đói." Cô lắc đầu, vành tai dưới ánh nắng hiện lên màu hồng nhạt.
Triệu Thầm ngồi nghỉ một lúc rồi lại đi, Trình Hựu Linh ngồi một lúc cũng không yên, lại đi chụp ảnh khắp nơi. Chu Lê ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng có người quen đến chào hỏi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!