Trong làn gió nhẹ mát rượi, Chu Lê và Triệu Thầm sóng vai trên con đường dọc khuôn viên trường. Trâu Tự vẫy tay chào họ, những người khác thì cười đùa ầm ĩ trong đêm tối, như thể thời gian không mang đi tất cả.
Chu Lê đã uống vài chén rượu, mặt hơi đỏ.
Họ đi chậm, chốc lát đã bị đám đông bỏ lại phía sau. Một cô bé khóa dưới đi qua thấy Triệu Thầm thì không giấu nổi sự phấn khích. Chu Lê bị gió thổi làm loạng choạng, anh nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, rồi nhanh chóng buông ra.
"Em ổn chứ?"
"Vâng."
Chu Lê không say, chỉ hơi choáng. Cô đi đến ghế dài bên cạnh vườn hoa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Triệu Thầm đi vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô một cốc sữa chua. Chu Lê không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy sữa chua và uống từng ngụm nhỏ.
"Bây giờ sức khỏe của em thế nào rồi?" Anh hỏi nhỏ.
"Em khỏe rồi." Cô đáp lại một cách dịu dàng, nhìn lên bầu trời mờ mịt.
"Em đã tìm được điều mình muốn làm chưa?"
Chu Lê cười, nói "vẫn chưa".
Cuộc đời mỗi người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, để tìm được một việc có thể kiên trì suốt đời, thật sự không dễ dàng.
"Đừng vội, từ từ thôi." Anh cười nhẹ, Chu Lê cảm thấy anh cũng đã thay đổi, lại không thể nói rõ là ở đâu.
Họ đang ngồi trò chuyện về tình hình hiện tại, thì Trâu Tự và những người khác tìm đến, lại nói muốn đi hát. Chu Lê bị bạn nữ kéo đi, quay đầu lại thấy anh lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, họ không cảm thấy lúng túng, rồi lại thản nhiên nở nụ cười nhẹ.
Ánh trăng dịu dàng, trên trời không sao.
Trong phòng bao có người cầm micro gào thét, Chu Lê và bạn nữ ngồi ở góc, Triệu Thầm ngồi ở đầu xa, đang tán gẫu với người ngồi cạnh.
Trâu Tự hát xong một bài, chen qua đám đông ngồi cạnh Chu Lê.
"Có nhận ra cậu ấy đã thay đổi không?"
Chu Lê lắc đầu.
Cô không chắc anh đã thay đổi hay tìm lại chính mình, nhưng điều đó luôn là tốt.
Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của Trâu Tự, Chu Lê gặp một số bạn bè, rồi đi nghĩa trang thăm Đào Tử. Gần đến tối, cô nhận được tin nhắn của Triệu Thầm, hỏi cô có rảnh đi ăn cùng không. Cô ngẫm nghĩ, dường như không có lý do từ chối nên đồng ý đi với anh.
Triệu Thầm đón Chu Lê ở cổng nghĩa trang, cô đội mũ đứng bên đường, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, trông như một cô gái vừa tốt nghiệp đại học. Thấy anh vẫy tay về phía mình, cô có vẻ hoạt bát hơn hẳn.
Anh xuống xe mở cửa cho cô, nhìn vào nghĩa trang rồi hỏi: "Đến thăm bạn của em à?"
Cô gật đầu, hỏi: "Anh có biết tình hình của Diệp Hàm thế nào không?" Sau khi rời Bắc Thành, cô không còn liên lạc với Diệp Thiền, không biết giờ Diệp Hàm ra sao. Triệu Du chắc hẳn biết được vài thông tin, nhưng hôm qua vội vàng quên hỏi. Hôm nay gặp anh, cô không né tránh.
"Triệu Du nói cô bé hồi phục tốt, có thể đi học bình thường rồi." Anh đáp, nhìn cô ngoài sự thoải mái không còn cảm xúc nào khác.
Chu Lê cũng đoán được phần nào, sau đó ít lâu cô từng thấy Diệp Thiền biểu diễn trên tivi, ánh mắt cô ấy không còn mê mang như trước.
"Vậy thì tốt."
Định mệnh mang đến cho cô bé này không phải chỉ toàn là sự tàn nhẫn.
Triệu Thầm đã đặt trước nhà hàng, nhân viên dẫn họ vào chỗ ngồi. Chu Lê cầm thực đơn xem một lúc, sau khi gọi hai món thì trả lại cho nhân viên, Triệu Thầm dựa theo trên đó gọi thêm vài món nữa. Sau khi nhân viên rời đi, anh cười nói: "Anh cứ nghĩ em sẽ gọi theo khẩu vị của anh như trước."
Chu Lê thấy ngại: "Thực ra không hoàn toàn là để chiều theo anh, lúc đầu em chưa từng ăn ở nhà hàng cao cấp, sợ gọi lung tung sẽ thành trò cười."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!