Triệu Thầm nhớ rằng, anh và Chu Lê bắt đầu cũng vào một đêm mưa như vậy. Chỉ có điều cơn mưa lúc đó không lớn như bây giờ, dường như muốn rơi mãi đến khi trời đất hư hao.
Anh đã có cảm tình với cô gái luôn âm thầm bên cạnh mình. Trong một buổi hẹn, lúc ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh hỏi: "Chúng ta, có nên thử hẹn hò không?"
Dù là câu hỏi, nhưng lúc đó anh nghĩ cô chắc chắn sẽ không từ chối. Bởi vì dù cô gái có yên lặng đến đâu cũng không thể giấu được tình cảm.
Ngay cả với một cô gái như Chu Lê.
Nhưng tại sao lại nói ngay cả với một cô gái như Chu Lê? Dường như mọi người đều cho rằng cô mạnh mẽ, xuất sắc và đáng tin cậy, không ai liên tưởng cô với những cô gái như Tô Tiểu Tiểu hay Tiểu Ninh.
Song, Chu Lê luôn cảm thấy mình cũng là một cô gái bình thường như Tô Tiểu Tiểu và Tiểu Ninh. Cô không mạnh mẽ và xuất sắc như mọi người nghĩ, cũng có thể làm mọi thứ hỏng bét. Cô có ham mu/ốn với Triệu Thầm, ban đầu cũng bị vẻ bề ngoài của anh thu hút.
Lúc đó Chu Lê không thể kìm lòng, đã đồng ý hẹn hò với Triệu Thầm. Nếu cô là một người xuất sắc, lẽ ra phải giữ vững trái tim của mình.
Cô không làm được, vì cô không xuất sắc.
"Thật ra, hồi nhỏ em cũng có thể coi là hoạt bát, mẹ nói em cười rất đẹp, nên em thường xuyên cười. Trước khi em lên mười tuổi, khi bố mẹ và em trai còn ở bên, cuộc sống cũng tạm ổn, mặc dù rất nghèo, nhưng người ở đây ai cũng nghèo."
"Mọi người đều nghèo, cuộc sống không có sự so sánh, nên cũng coi như ổn."
"Em trai?" Anh nhẹ nhàng v/uốt ve suối tóc mềm mại của cô, cẩn thận hỏi.
"Ừ, em trai ruột. Em lớn hơn em ấy sáu tuổi, khi nó bốn tuổi bị sốt cao, vì đường xa, lúc đưa tới bệnh viện thì không cứu được."
Em trai cô cực kỳ đáng yêu, không hay khóc cũng không hay ồn ào, lại rất thông minh. Lúc nó ba tuổi thì cô vào tiểu học, cô tan học sẽ về dạy nó đọc thuộc thơ, thằng bé không cần học mấy lần đã thuộc. Bố và mẹ đều nói em trai cô là một mầm non tốt cho việc học, sau này chắc chắn sẽ thi đỗ đại học.
Nhưng núi quá lớn, đã cướp đi sinh mạng yếu ớt của thằng bé.
Sau khi em trai mất, mẹ nhớ thương thành bệnh và đã ra đi không lâu sau, bố cũng trong trạng thái tinh thần hoảng loạn bị cây đè chết khi đang đốn cây. Trong nhà chỉ còn lại cô và người bà nội ghét cô.
"Lúc đó em nghĩ, nếu nhà em ở trong thành phố hoặc gần thành phố một chút, thì em trai em có lẽ sẽ không chết."
Lúc đó Triệu Thầm mười tuổi đang làm gì? Anh đã bắt đầu học vẽ, hình như vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đã theo ông nội đi xem Kim Tự Tháp[8], đấu trường La Mã[9], đền Parthenon[10], cảm nhận được sự choáng ngợp từ nghệ thuật kiến trúc.
[8]Kim Tự Tháp, trong kiến trúc học là chỉ các công trình hình chóp, bao gồm kim tự tháp Ai Cập, kim tự tháp Castillo của người Maya, kim tự tháp Aztec (kim tự tháp Mặt Trời, kim tự tháp Mặt Trăng) và các loại khác.
[9]Đấu trường La Mã (Colosseum), nằm ở bờ đông sông Tiber trong thành phố Rome, thủ đô của Ý, là biểu tượng của La Mã cổ đại.
[10]Đền Parthenon là một ngôi đền thờ thần Athena, được xây dựng vào thế kỷ 5 trước Công nguyên ở Acropolis. Đây là công trình xây dựng nổi tiếng nhất còn lại của Hy Lạp cổ đại, và đã được ca ngợi như là thành tựu của kiến trúc Hy Lạp.
"Chắc anh có thể thấy, em và bà nội không có mối quan hệ thân thiết." Hồi bà nội cô qua đời, Triệu Thầm đã nghe nói. Lúc đó Chu Lê không phản ứng gì, chỉ vội vàng về lo tang lễ rồi lại trở lại Bắc Thành.
"Bà ấy không đối tốt với em, luôn đánh em. Khi còn nhỏ em không dám phản kháng, lớn lên thì thấy phản kháng cũng vô nghĩa. Anh đã gặp mẹ của Chu Toàn, những người như họ ngu muội, không thể nói lý lẽ với họ, họ luôn phải phát tiế/t hết cảm xúc một cách điên cuồng mới chịu im lặng."
Chu Lê bất ngờ nói rất nhiều, giữa cơn gió bão và sấm sét, kể cho Triệu Thầm nghe nhiều chuyện thời thơ ấu của mình. Nhưng những chuyện đã qua quá lâu, cô kể rất sơ sài, cũng không còn quá đau buồn khổ sở.
Chu Lê như vậy khiến Triệu Thầm vừa cảm thấy đau lòng vừa có chút hoảng sợ.
"Em có mệt không? Ngày mai nói tiếp được không?" Anh không biết cô sẽ nói ra những điều đó vào lúc nào.
(Lynn: ý Triệu Thầm là anh cảm nhận được Chu Lê làm vậy là để nói lời chia tay với mình)
Một khi những lời đó được thốt ra, anh sẽ không còn cơ hội để cứu vãn.
Tóc cô đã khô, Chu Lê lặng lẽ nhìn anh một cái rồi đáp: "Ừm."
Cơn mưa này sẽ không ngừng lại ngay lập tức, cô cũng không vội vàng trong khoảnh khắc này.
"Chúc ngủ ngon." Anh ôm chặt cô một lúc. Chu Lê chớp mắt trong bóng đêm, không buồn cũng không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!