Chương 5: (Vô Đề)

Cửa sau của quán ăn dẫn ra con hẻm chật hẹp, mặt đất ẩm ướt, thùng rác dựa vào tường nuốt chửng những túi rác đen sì, tuyết trắng chưa tan như những bông hoa trắng tinh khôi nở trên nền đất xám xịt.  

Chu Lê mở cửa sau, tay cầm điện thoại đã đỏ bừng vì tê cứng, cô nửa khép mắt lắng nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.

"A Lê, bà nội cháu hỏi Tết này cháu có về nhà không?"

Chu Lê chưa kịp trả lời thì từ đầu dây bên kia đã văng vẳng tiếng chửi rủa quen thuộc. Một lúc sau, đợi khi tiếng chửi dần dần ngừng lại, cô mới đáp: "Cháu không về đâu, thím à, tiền tháng này cháu đã chuyển rồi, cháu đã gửi nhiều thêm hai trăm tệ, thím mua cho bà nội cháu những món mà bà thích ăn nhé." 

Kết thúc cuộc gọi, Chu Lê quay về quán ăn, sau khi đưa lại điện thoại di động cho bà chủ, cô ngồi xuống cùng bà ấy gói hoành thánh. 

"Tiểu Chu, hay là ngày mai cháu tới nhà bọn ta cùng ăn cơm Tất niên nhé?" Bà chủ là người trắng trẻo mập mạp, có đôi mắt toát lên sự hiền hòa.

Chiếc tivi nhỏ trong quán đang phát tin tức, hình như là tin về lễ hội chùa chiền ở địa phương nào đó, không khí Tết từ đó lan tỏa. Ngày mai là đêm Giao thừa. Sau khi trường bước vào kỳ nghỉ Đông, Chu Lê không về nhà. Ngoài công việc ở cửa hàng tiện lợi, cô còn tìm được một quán ăn nhỏ gần trường để làm thêm. Quán ăn do một đôi vợ chồng già mở, họ đối xử rất tốt với Chu Lê.

Chu Lê mỉm cười, từ chối lòng tốt của bà chủ: "Không được rồi, dì Trương à, ngày mai cháu còn phải trông cửa hàng mà."

Cô đã nói như vậy, bà chủ cũng không nài ép nữa. Trong lúc Chu Lê bận rộn, đôi vợ chồng già thương xót nói mấy câu: "Đứa trẻ này đúng là chịu kham chịu khó, một mình tới nơi đất khách học hành cũng không dễ dàng gì."

Vào thời điểm này còn phải ở bên ngoài làm thêm, khó khăn nhường nào không cần phải nói, là người đồng cảnh ngộ gian nan lại càng thêm thấu hiểu.

Chu Lê không có thời gian để thương hại bản thân, cô vừa cúi xuống lau bàn vừa ghi từ vựng, có lúc quên thì lại lấy cuốn sổ trong túi tạp dề ra xem, cuốn sổ nhỏ bị cô lật lên lật xuống đã trở nên nhăn nhúm nhem nhuốc.

"Ông chủ, cho hai suất hoành thánh mang về." Cánh cửa kính cũ kỹ bị đẩy ra mang theo một luồng khí lạnh, Chu Lê nghe thấy giọng nói trầm thấp đó thì từ từ ngẩng đầu lên.

Quán ăn nhỏ hẹp và lộn xộn, đối lập hoàn toàn với khí chất nổi bật của người kia, mặt sàn mà Chu Lê vừa lau xong càng trở nên xỉn màu dưới đôi giày sạch sẽ của anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác đen, giọng nói lạnh nhạt nhưng không sắc lạnh.  

"Vẫn như mọi khi chứ?" Bà chủ quán nhận ra anh. Một khách quen như vậy, bà muốn không nhớ cũng khó. Người kia gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi rồi lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi.

Hoành thánh được bỏ vào trong nồi nước dùng sôi sùng sục, luồng khí nóng nghi ngút từ bếp tràn ra khiến quán ăn nhỏ chìm trong làn sương mù, mùi hương của nước dùng lan tỏa đến từng góc nhỏ trong tiệm.

Trong thời gian chờ đợi, anh cứ đứng đó dán mắt vào chiếc tivi trên tường, vừa tập trung vừa nghiêm túc, chỉ khi Chu Lê cầm khăn lau đi qua trước mặt anh, anh mới dời sự chú ý đi phần nào.

Chu Lê rửa tay ở bồn rửa trong bếp, cô rửa chậm hơn thường ngày. Đến khi hoành thánh chín, cô cẩn thận đóng gói kỹ càng giống như khi giúp những vị khách khác rồi đưa tới tay người đó.

"Cảm ơn." Người đó nhận túi hoành thánh từ tay Chu Lê và đưa cho cô một tờ tiền mặt mới tinh. Chu Lê lại lau tay rồi mới đưa tay ra nhận, cô cầm vào góc tờ tiền, sợ đụng tới người đó.

Một tờ tiền chẵn, Chu Lê đi đến quầy để tìm tiền lẻ. Sợ đối phương phải chờ, cô tìm nhanh hơn bình thường. Sau khi tìm được tiền lẻ trả cho anh, cô lặng lẽ nhìn theo bóng anh rời đi.

Người đi rồi, dì Trương mới tươi cười kể với Chu Lê: "Cậu thanh niên này rất lễ phép, đối xử với bạn gái cực kỳ tốt. Cháu xem cậu ấy ăn mặc thế kia mà lại thường xuyên tới quán của chúng ta mua hoành thánh chỉ vì bạn gái cậu ấy thích ăn."

Chu Lê nói: "Điều đó chứng tỏ tay nghề của dì rất tốt."

Dì Trương phá ra cười sang sảng, nói tay nghề của mình đúng là tốt thật, thậm chí còn có người ngồi xe mấy tiếng đồng hồ chỉ để tới tiệm này ăn một bát hoành thánh của mình.

Đồ ăn luôn chứa đựng những tình cảm mộc mạc nhất của con người. Chu Lê có thể tưởng tượng được, trong một đêm lạnh như thế này, có người đưa tới cho mình một bát hoành thánh ấm áp, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Chạng vạng ngày cuối cùng trong năm, Chu Lê tan ca từ cửa hàng tiện lợi trở về trường. Đây là lần đầu tiên cô đón Tết bên ngoài nhưng cũng không cảm thấy cô độc. Bởi vì những sinh viên khác cũng có quê nhà cách trường quá xa giống cô, họ không cách nào trở về được. Tất cả đã quyết định cùng nhau đón Giao thừa, Chu Lê bị một bạn nữ cùng lớp kéo tới ký túc xá nam.

Người tổ chức buổi tiệc này, Chu Lê không xa lạ gì. Buổi tụ tập có mười mấy người cả nam và nữ, mỗi người đều mang nét mặt chất phác, còn lộ ra nụ cười tươi ngượng ngùng.

"Đàn anh Dịch, chúng em treo những thứ này ở ký túc xá của các anh, bạn cùng phòng của anh mà biết thì không tốt lắm đâu?" 

Dịch Nguy Nhiên cười hiền hòa, đáp: "Không sao đâu, tôi đã nói trước với bọn họ rồi, cô quản lý ký túc xá cũng biết."

"Thực ra treo hay không treo cũng được."  

"Đón Tết vẫn phải có không khí, không thể qua loa."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!