Triệu Thầm và Phó Nùng không hài lòng với điều kiện của bệnh viện huyện, nhưng cũng hiểu tính cách của Chu Lê, nên không dám tự ý quyết định. Thuần Thuần nhìn Triệu Thầm, rồi lại nhìn Phó Nùng, ôm bụng bầu ngồi tán dóc với Chu Lê.
Trò chuyện một lúc, hai người đàn ông vẫn không định rời đi, Thuần Thuần nhìn Chu Lê với ánh mắt bất lực. Chu Lê biết lúc này nói gì cũng vô ích, cũng không kiên quyết đuổi họ đi.
Thời điểm Phó Nùng quay về lấy đồ, Triệu Thầm đã mua bữa sáng cho cô và ăn cùng cô vài miếng, rồi làm các xét nghiệm mà tối qua chưa thực hiện. Bác sĩ nói không gặp vấn đề gì lớn, hôm nay sẽ quan sát ở bệnh viện một ngày, ngày mai có thể xuất viện.
Thuần Thuần đang là bà bầu, lại ngồi ở bệnh viện cả nửa ngày, Chu Lê đã bảo cô ấy về nhà. Phó Nùng cố tình nhìn Triệu Thầm, thấy trạng thái của Chu Lê vẫn ổn, Triệu Thầm chủ động xòe tay xin chìa khóa, Phó Nùng đưa cho anh chìa khóa xe, nói không khách khí: "Mua cơm về cho tôi."
Thuần Thuần ban đầu từ chối, nói không cần tiễn, nhưng Chu Lê cũng không yên tâm. Sau khi Triệu Thầm tiễn Thuần Thuần đi, Phó Nùng nửa đùa nửa thật hỏi Chu Lê: "Có cần tôi giúp em chọc tức cậu ta không?"
Chu Lê khẽ lắc đầu, nói làm như vậy rất trẻ con.
Phó Nùng lắc đầu, nói: "Em đúng là thiếu sự thú vị."
Nhưng mà thiếu sự thú vị, anh ta cũng khá thích, có lẽ chính vì cô thiếu sự thú vị nên mới thích.
Chu Lê không thích cãi nhau, không thích tranh luận về đúng sai, không thích rối rắm cái gì là yêu, cái gì là ghét.
Triệu Thầm đưa Thuần Thuần về nhà. Trên đường đi, Thuần Thuần không kìm được mà nhìn trộm Triệu Thầm. Đối với người ngoài, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần. Cô ấy thay anh vào nhân vật bạn trai cũ của Chu Lê, cảm thấy thật không thể tin được.
"Hai người là hàng xóm à?" Khá bất ngờ, anh chủ động trò chuyện với Thuần Thuần, cô ấy ngập ngừng đáp lại một câu "Phải".
"Có thể kể cho tôi nghe về những chuyện hồi nhỏ của hai người không?" Anh lịch sự hỏi.
"Làm thế không tốt lắm đâu." Thuần Thuần phân vân, nhưng rốt cuộc chỉ nói: "Chị A Lê hồi nhỏ sống rất khổ, những chuyện này vẫn để chị ấy tự kể với anh thì hơn."
Sau khi đưa Thuần Thuần về, Triệu Thầm mang cơm trưa trở lại bệnh viện. Chu Lê lại ngủ, anh và Phó Nùng lặng lẽ canh giữ đến chiều. Phó Nùng dự định hôm nay sẽ rời đi, công việc bận rộn nhưng anh ta cũng dành chút thời gian để thăm Chu Lê.
Trợ lý gọi điện thúc giục, Phó Nùng buộc phải đi, trước khi đi anh ta cúi người thì thầm bên tai Chu Lê: "Tôi biết cậu ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em, tôi đi đây, có duyên gặp lại."
Chu Lê nói lời tạm biệt, rồi bổ sung: "Đi đường cẩn thận."
Ánh mắt cô nhìn về phía Phó Nùng quá bình thản, dù họ ở gần nhau, cũng không sinh ra cảm giác mập mờ.
Phó Nùng khổ sở kéo khóe miệng, đứng dậy nhìn về phía Triệu Thầm: "Cậu không đi sao?"
Triệu Thầm lại không để ý đến, anh ta cười: "Mất đi mới biết cách cứu vãn, sao không làm sớm hơn."
Nếu tình cảm đã tan vỡ có thể dễ dàng cứu vãn, thì trên đời này đâu có nhiều kẻ si tình như vậy. Và có những thứ nếu đã vỡ, cũng chứng tỏ nó không hề vững chắc.
Sự xuất hiện và rời đi của Phó Nùng không hề gây ra chút sóng gió nào.
Chu Lê không xảy ra chuyện gì, bảo Thuần Thuần đừng nói cho người khác, Thuần Thuần liền giúp cô giữ bí mật, ngay cả gia đình cũng không kể, chỉ nói Chu Lê đi chơi với bạn.
Trong bệnh viện chỉ còn lại Triệu Thầm, anh chăm sóc Chu Lê rất chu đáo, cô gần như không rời khỏi giường. Vào ban đêm, Chu Lê tỉnh dậy, thấy anh ngồi một bên dùng máy tính xử lý công việc, cô lại nhắm mắt nghĩ đến việc Thuần Thuần đã nhắn tin cho mình, nói rằng anh hỏi về những chuyện hồi nhỏ của họ.
Mặc dù cô tỏ ra rất bình thản, nhưng nếu ai đó hỏi cô, liệu cô có thật sự thờ ơ với sự xuất hiện của anh hay không, Chu Lê không thể lừa dối bản thân.
Cô là một người bình thường, dĩ nhiên sẽ cảm thấy buồn. Nhưng sau đó thì sao? Sau khi buồn, Chu Lê luôn suy nghĩ xem nên làm gì.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề bằng cách ít gây tổn thương nhất?
"Dậy rồi à? Không thoải mái sao?"
Chu Lê mở mắt trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn bị phát hiện. Triệu Thầm bỏ công việc đang làm và đi đến bên giường bệnh, anh có đôi mắt sâu thẳm, trong căn phòng tối tăm hiện lên vẻ đẹp mê hồn, có thể nhìn thấy tận sâu đáy lòng cô. Cô lắc đầu không muốn nói nhiều, anh nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô, nắm lấy bàn tay cô đang để bên ngoài.
Bàn tay của anh không nóng, nhưng tay của cô còn lạnh hơn cả anh.
"Ngủ đi, anh ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!