"Ha ha." Lâm Thanh Thanh cười ngặt nghẽo: "Cậu thật sự nói lời ấy với anh ta sao?"
"Ừ." Chu Lê gật đầu ôm Tiểu Tuấn, đút từng thìa súp cho cậu bé. Tiểu Tuấn thấy mẹ cười vui vẻ, cũng lộ ra hàm răng trắng nhỏ khiến lòng Chu Lê mềm tan.
Cách đây mười giờ đồng hồ, cô nghĩ rằng trái tim mình đủ lạnh lùng.
Sau khi rời bệnh viện, Chu Lê trở về khách sạn để trả phòng, Triệu Du đuổi theo giữ lại, thấy không thể giữ được thì muốn đưa cô về, nhưng Chu Lê đã từ chối, ngay cả đến ga tàu cao tốc cũng tự mình gọi taxi. Đến huyện thì trời đã tối sầm, cô cảm thấy hơi mệt, nên đã liên lạc với Lâm Thanh Thanh.
Ăn xong ở quán đã hơn tám giờ tối, Lâm Thanh Thanh nghe câu chuyện về bạn trai cũ nghe tin bạn gái cũ bệnh nặng mà vượt hàng nghìn dặm đến thăm, cười suốt cả buổi tối không ngừng. Chu Lê ban đầu không thấy chỗ nào buồn cười, nhưng bị bạn thân cười thì cuối cùng cũng bật cười theo.
Thời gian không còn sớm, Lâm Thanh Thanh đóng cửa quán, nắm tay con trai, dẫn Chu Lê về chỗ ở. Đêm ở huyện thật nhộn nhịp, bên đường bày các quầy hàng đêm, quảng trường phát nhạc ầm ĩ, một nhóm ông bà nhiệt tình nhảy múa. Đi qua khu vui chơi với cầu trượt bơm hơi đông trẻ con, Tiểu Tuấn không cưỡng lại được, Lâm Thanh Thanh đã trả tiền cho cậu nhóc vào trong, còn cô ấy và Chu Lê đứng bên ngoài xem con trai nô đùa vui vẻ với các bạn nhỏ.
Lâm Thanh Thanh vẫn đang cười, huých nhẹ khuỷu tay mình vào cánh tay của cô: "Này, A Lê, cậu còn nhớ hồi chúng ta học cấp hai, lớp trưởng tỏ tình với cậu, cậu đã từ chối cậu ấy như thế nào không?"
Chu Lê lắc đầu, cô đã sớm không còn ấn tượng gì với những chuyện xa lắc xa lơ như vậy.
Lâm Thanh Thanh bỗng nghiêm mặt, nhìn Chu Lê và nói một cách nghiêm túc: "Lớp trưởng, cái mà cậu nghĩ là thích chỉ là chút thiện cảm mà thôi. Nếu cậu thật sự thích tôi, sẽ không chọn thời điểm này để nói những điều như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy khó xử."
Lâm Thanh Thanh bắt chước rất giống, đến nỗi Chu Lê cũng thấy giật mình.
Bắt chước xong, cô ấy lại cười: "Sau đó, lớp trưởng của chúng ta thật sự không dám nói chuyện với cậu nữa, cậu đúng là làm người ta đau lòng."
"Ê, A Lê, cậu nghĩ người yêu cũ của cậu có còn quay lại tìm cậu không?" Lâm Thanh Thanh cười hỏi.
"Chắc là không đâu." Tiếng cười của bọn trẻ xung quanh ngày càng lớn, cô nở một nụ cười nhẹ.
Chưa ai từng nói với anh những lời ấy, người kiêu ngạo như anh chắc chắn sẽ không quay lại quấy rầy. Đó chỉ là một cảm giác hối hận vô lý phát sinh từ một phút yếu lòng.
Nếu nói trên thế giới này, Chu Lê có một thứ không bao giờ cần, thì đó chắc chắn là sự đồng cảm và áy náy của người khác. Nếu nói trên thế giới này, Chu Lê ghét nhất thứ gì, thì đó cũng chắc chắn là sự đồng cảm và áy náy của người khác.
"Nè, A Lê, mình chợt nhận ra một điều." Lâm Thanh Thanh mua hai cốc nước ở quầy bên cạnh, đưa cốc nóng cho Chu Lê: "Mình nhận ra việc cưa đổ được cậu thực sự là một việc rất khó."
"Có sao?" Chu Lê uống hai ngụm nước ngọt.
"Có." Lâm Thanh Thanh dựa vào lan can nhìn đám đông: "Mình nghĩ người yêu cũ của cậu sẽ quay lại tìm cậu."
"Không đâu." Chu Lê quay lưng về phía đám đông vẫy tay chào Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn khua hai bàn tay nhỏ đáp lại.
Lâm Thanh Thanh có thị lực tốt và khả năng quan sát nhạy bén, điều đó giúp cô ấy nhìn thấy một hình bóng không ăn nhập giữa đám đông.
(Lynn: mình đoán là Lâm Thanh Thanh đã nhìn thấy Triệu Thầm)
"Mẹ ơi!" Tiểu Tuấn gọi họ, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng quay mặt lại.
Chu Lê ở lại qua đêm với Lâm Thanh Thanh, sáng hôm sau đã về tới nhà. Thuần Thuần nghĩ rằng cô đi ít nhất phải ba bốn ngày, không ngờ lại trở về nhanh như vậy. Ngày tháng lại trở về với sự tĩnh lặng như trước, Chu Lê được yên lòng như mong muốn, có thể bình lặng chơi ghép hình.
Trâu Tự từ Triệu Du biết chuyện Chu Lê bị bệnh, anh chàng đã gọi điện cho cô. Chu Lê đáp lại rất lạnh nhạt, nói rằng mình đã gần khỏi, cảm ơn sự quan tâm.
Trâu Tự lại hỏi tại sao cô không nói cho họ biết, cô nói không cần thiết.
Triệu Thầm đã trở về Bắc Thành được vài ngày. Anh có rất nhiều công việc phải xử lý, bận rộn đến mức gần như không còn thời gian nghỉ ngơi. Trâu Tự đến tìm anh vài ngày sau, Thẩm An nói anh lại đi rồi.
Chu Lê nhận được điện thoại của Phó Nùng vào khoảng hai tuần sau đợt cô từ Bắc Thành trở về. Anh ta đã tới thẳng trước cổng làng, Chu Lê muốn bảo anh ta quay lại thì đã muộn.
Phó Nùng mặc áo khoác gió, đeo kính râm, khi bước xuống xe trông khá bảnh tỏn, miệng còn thốt lên: "Cảnh ở đây đẹp thật đấy."
Đi được vài trăm mét, giày của anh ta dẫm phải phân gà, mặt lập tức biến sắc.
Chu Lê dẫn anh ta về nhà, gặp những cô dì chú bác quen biết đều chào hỏi, ai cũng nhìn chằm chằm vào Phó Nùng, anh ta chỉ biết nén cơn khó chịu dưới chân, nở một nụ cười lịch sự và đúng mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!