Chương 4: (Vô Đề)

"Chu Lê, tụi mình cùng đi ăn nhé!" Sau giờ học, Vương Quyên thấy Tô Tiểu Tiểu nhiệt tình mời Chu Lê cùng đi ăn ở căng tin, bất ngờ là Chu Lê cũng đồng ý. Trong lòng Vương Quyên dâng lên một cảm giác khó chịu, Tô Tiểu Tiểu vẫy tay với cô nàng: "Quyên Quyên, đi thôi." 

Vương Quyên lắc đầu, đáp: "Mình còn có chút việc, hai cậu đi trước đi." 

Đôi khi Vương Quyên không thích sự hồn nhiên của Tô Tiểu Tiểu, cứ nghĩ trên đời này đều là người tốt, làm quen thân thiết với những người như Chu Lê thì có lợi ích gì chứ? Thật sự cho rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết, giúp đỡ bạn học nghèo khó, ảo tưởng được yêu đương với đàn anh xuất sắc. Mơ mộng thì còn được, nhưng mà tin vào đó thì thật ngu xuẩn. 

Chu Lê và Tô Tiểu Tiểu đi đến căng tin. Vừa bước vào, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu đã bị chiếc tivi treo tường hấp dẫn. Cô bạn dừng bước, Chu Lê cũng đứng lại theo cô ấy, ngước nhìn bóng hình có phần quen thuộc trên màn hình. 

Đoạn phim về người ấy không dài, Chu Lê xem qua vài giây là hiểu đây là lễ trao giải danh tiếng cho các hạng mục thiết kế kiến trúc trong nước. Tầm mắt của Tô Tiểu Tiểu dần đờ đẫn, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cô ấy hơi ngượng ngùng quay đầu, kéo Chu Lê đi tiếp. Tô Tiểu Tiểu nói: "Ấy, hôm nay sao lại đông người thế nhỉ.

Chúng ta đi ra chỗ cửa sổ xem sao đi."

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ trêu chọc Tô Tiểu Tiểu, nói cô ấy mê trai, vừa thấy trai đẹp liền bước không nổi nữa, nhưng Chu Lê thì không. Đây cũng là nguyên nhân dạo gần đây Tô Tiểu Tiểu rất thích ở bên Chu Lê.

"Wow, đàn anh Triệu Thầm giỏi thật đấy!" Xung quanh xôn xao, trên thế giới này có rất nhiều người bình thường như Tô Tiểu Tiểu.  

Tô Tiểu Tiểu ngồi trước Chu Lê, dùng đũa chọc vào đĩa thức ăn, mắt như không nhìn đến sự hấp dẫn của món ăn. Cô bạn chẳng cần phải dỏng tai lên nghe lén thì những câu nói đó đã tự động lọt vào tai.  

Chu Lê lặng lẽ ăn cơm, thấy sắc mặt của cô gái trước mặt ngày càng ủ ê.

"Bớt cái nết mê trai lại, đàn anh Triệu Thầm người ta có bạn gái rồi."

"Thật không vậy? Bà nghe ai nói?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy mà, hôm đó tôi và bạn học đi xem phim, thấy đàn anh Triệu Thầm và bạn gái của anh ấy."

Có người còn chưa từ bỏ ý định: "Làm sao cậu biết người đó là bạn gái? Nhỡ đâu là người thân hoặc bạn thân thì sao? Mà cùng nhau đi xem phim thì đã sao, chẳng lẽ chỉ có thể cùng bạn gái đi xem phim thôi à?"

"Nhưng nếu nắm tay nhau thì chỉ có thể là bạn gái thôi chứ."

Xung quanh vang lên tiếng kêu than, trong đĩa của Chu Lê xuất hiện thêm vài miếng sườn. Cô ngẩng đầu, Tô Tiểu Tiểu nhìn cô với ánh mắt van nài, nói với cô bằng giọng điệu làm nũng: "Mình thực sự ăn không hết, bạn ăn giúp mình đi mà."

"Bạn gái của đàn anh Triệu Thầm là ai vậy?" Mọi người xung quanh vẫn đang bàn tán.  

"Nghe nói là Diệp Thiền ở Học viện Âm nhạc kế bên thì phải?"  

"Ái chà chà, quả là trai tài gái sắc."  

Chu Lê không nói gì. Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không lộ rõ sự khổ sở, thế nhưng ánh mắt vừa đau thương vừa kìm nén ấy lại hằn sâu trong ký ức của Chu Lê rất nhiều năm sau đó, khiến cô không cách nào quên được.

Yêu thích là thứ tình cảm không thể khống chế, mối tình đơn phương của Tô Tiểu Tiểu được "gieo hạt" vào mùa thu, đến khi "nảy mầm" vào mùa đông thì đã không thể thoát ra được.

Tình yêu ư, đó là một cái cây quý giá đến nhường nào.

Tô Tiểu Tiểu tự thấy mình đúng là hết thuốc chữa, đã biết rõ người ấy có bạn gái nhưng vẫn không cách nào buông bỏ, tựa như khi nhìn thấy bảo vật quý giá trong nhà người khác, ánh sáng phát ra từ bảo vật đó chiếu rọi ý đồ xấu xa của bản thân khi thèm khát đồ vật của người khác. Cô không chỉ phải chịu đựng nỗi đau không thể có được, mà còn phải nhìn thấy sự xấu xí của chính mình. Trước đó, Tô Tiểu Tiểu luôn nghĩ mình là một cô gái đáng yêu.

Nỗi thống khổ này giày vò cô, mà người duy nhất cô bạn có thể tâm sự cùng là Chu Lê. Bởi vì chỉ có Chu Lê sẽ không chế nhạo mình, mặc dù cô ấy dường như cũng chưa bao giờ an ủi cô.

Gần đến kỳ thi, ai nấy đều trong tình trạng căng thẳng thần kinh. Trong lúc làm việc, Chu Lê cũng tận dụng mọi thời gian có thể để ôn bài, Tô Tiểu Tiểu tập trung học hành vẫn có thể nghe ngóng được một vài tin tức có liên quan đến người ấy từ những người xung quanh.

"Chu Lê, cậu biết không? Thư viện trường chúng ta là do ông nội của đàn anh Triệu Thầm tham gia thiết kế từ thời trẻ, năm đó còn nhận được giải thưởng nữa." Trong thư viện chỉ có tiếng lật sách sột soạt, hầu hết mọi người đều đang vùi đầu học bài.

Chu Lê lặng lẽ lắng nghe, tầm mắt tập trung vào cuốn sách. Tô Tiểu Tiểu tựa vào bên cạnh Chu Lê, khi đọc sách mệt thì dùng âm giọng chỉ hai người nghe thấy để thầm thì với cô. 

Chu Lê không tỏ ra cáu kỉnh, nhưng cũng không đáp lời. Tô Tiểu Tiểu cũng không phải muốn nhận được sự an ủi nào, cô bạn xoa bả vai đau nhức, duỗi dài cánh tay rồi gối đầu lên cánh tay, khẽ thở dài: "Khi anh ấy cười rộ lên sẽ rất đẹp, giá mà anh ấy không xuất sắc như vậy thì tốt rồi."

Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu gặp một chàng trai như vậy. Một người có ngoại hình nổi bật, lý tưởng kiên định, phong thái trầm tĩnh và chững chạc, khác biệt với những chàng trai mà cô bạn từng gặp.

Tô Tiểu Tiểu còn có thể đắm chìm trong cơn lốc tình yêu nhưng Chu Lê thì đã không còn nhiều thời gian để học. Cô lặng lẽ đứng dậy, đi về phía những giá sách cao chót vót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!