Cuộc phẫu thuật của Diệp Hàm đã được lên phương án cụ thể sau nhiều cuộc hội chẩn của các chuyên gia. Trước khi phẫu thuật, Triệu Du dẫn Diệp Thiền đến trò chuyện chi tiết với bác sĩ điều trị. Bác sĩ thẳng thắn nói rằng do tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật thấp, nên gia đình cần chuẩn bị tâm lý, nhưng họ sẽ nỗ lực hết mình không bỏ qua bất kỳ hy vọng nào.
Diệp Thiền tỏ ra rất bình tĩnh, chân thành cảm ơn bác sĩ.
Hôm phẫu thuật, thời tiết rất đẹp. Diệp Thiền hôn nhẹ lên má Diệp Hàm: "Hàm Hàm đừng sợ, ngủ một giấc là phẫu thuật đã xong rồi."
Diệp Hàm đưa bàn tay nhỏ ra, ôm nhẹ Diệp Thiền: "Em không sợ. Chị ơi, chị đừng khóc."
"Chị không khóc, chị đang vui mà. Sau khi em phẫu thuật xong và khỏe lại, chị và mẹ sẽ đưa em đi Disneyland xem vịt Donald."
"Vâng, chị đừng lừa em nhé, ngoéo tay nè."
Hai ngón út đan vào nhau, Diệp Thiền cười với đôi mắt mờ sương, sau đó nhẹ nhàng buông ra, tiễn em gái vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Diệp Thiền luôn chờ đợi bên ngoài, trong thời gian đó có nhiều người đến thăm.
Mẹ Diệp và bạn bè luôn ở bên cạnh cô, Trâu Tự đã đến rồi đi, Triệu Du thỉnh thoảng ghé qua nhìn một cái, và Dịch Nguy Nhiên cũng ở đây một lúc.
Trong những giờ phút chờ đợi dài đằng đẵng, trong đầu Diệp Thiền hiện lên vô số hình ảnh. Lần đầu tiên cô nhận Diệp Hàm từ tay Chu Lê, lần đầu tiên cô bé biết ngồi, lần đầu tiên biết đi, lần đầu tiên gọi chị. Cuộc đời từng u ám của cô, vì sinh mệnh nhỏ bé này mà trở nên rực rỡ.
Vì cô bé, cô bắt đầu có dũng khí đối mặt với sự yếu đuối của bản thân.
Diệp Thiền nhìn mẹ và những người bạn không rời xa mình, những người như Triệu Du và Trâu Tự luôn giúp đỡ, cô nhận ra rằng có rất nhiều người đang âm thầm quan tâm đến mình.
Cô đang có rất nhiều thứ.
Triệu Thầm đi cùng Triệu Du đến đây, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy với anh, nhưng Triệu Thầm đã không còn để tâm nữa.
Anh thoáng nhìn, không thấy Chu Lê thì mới quay sang nói với Diệp Thiền: "Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Cảm ơn." Diệp Thiền vẫn cảm thấy áy náy, nhưng đã bình tĩnh hơn: "Cảm ơn anh và chị Triệu Du đã giúp đỡ Hàm Hàm. Em sẽ cho anh một lời giải thích mà anh muốn."
"Không cần thiết."
Triệu Thầm đã không còn bận tâm đến việc giải thích, vì mọi thứ đều không còn ý nghĩa.
Triệu Thầm chỉ ở bệnh viện một lúc, trước khi về, Triệu Du gọi anh lại: "Hựu Linh đang giận chị, em đưa nó về ở hai ngày, nhờ Chu Lê khuyên bảo nó, không phải em ấy nghỉ việc rồi sao, phiền em ấy giúp chị trông bà tổ cô đó hai ngày."
Triệu Du vẫn chưa biết Chu Lê đã chia tay với em trai mình. Triệu Thầm không nói với ai, anh nghĩ rằng Chu Lê sẽ nói với mẹ Triệu, nhưng không biết vì lý do gì, mẹ Triệu tới giờ vẫn chưa biết gì.
Có lẽ cô bận việc gì đó, cô không nói, anh cũng coi như chưa có gì xảy ra.
Triệu Thầm đi đón Trình Hựu Linh, cô bé ban đầu còn giận dỗi không thèm để ý đến anh.
"Là cậu đã báo với mẹ cháu!"
Cô bé rất thông minh, lập tức đoán ra ai đã nói với Triệu Du. Triệu Thầm không để tâm, về đến nhà thì để cháu gái tự chơi. Trình Hựu Linh đi một vòng trong căn hộ không thấy Chu Lê, chống nạnh hỏi cậu: "A Lê đâu cậu? Chị ấy không ở đây sao?"
"Cô ấy bận."
"Lại bận." Trình Hựu Linh không phát hiện ra điều gì bất thường, lầu bầu một câu rồi tự mình chui vào phòng sách để tìm máy tính bảng.
Phòng sách bừa bộn đến mức không thể tả, Trình Hựu Linh chê bôi kêu lên: "Cậu ơi! Cậu lại vứt đồ lung tung rồi! Cậu để iPad ở đâu thế?"
Giữa phòng sách có một giá vẽ, Trình Hựu Linh ngay lập tức nhận ra bức tranh là của ai.
Triệu Thầm nghe thấy tiếng vào tìm đồ cho cô bé, vừa bước vào thấy cháu gái ngoan ngoãn ngồi trước giá vẽ ngẩng đầu nhìn mình: "Cậu ơi, cháu muốn xem cậu vẽ, cậu vẽ cho cháu xem đi mà."
Triệu Thầm luôn rất kiên nhẫn với Trình Hựu Linh, cũng không dọn dẹp, anh bắt đầu pha màu lại.
Trình Hựu Linh không phải lúc nào cũng hùng hổ như vậy, cô bé cũng có lúc nghe lời và ngoan ngoãn, cô bé ngồi yên lặng bên cạnh, nhìn cậu pha màu xong nhưng mãi vẫn không thể hạ bút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!