Chương 32: (Vô Đề)

"Bố ơi." Cô bé mặc váy công chúa màu trắng ngồi trên ghế chơi đàn, cười khoe: "Đây là bài nhạc mới mà con học."  

Ngón tay cô bé vui vẻ nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, như mưa như nắng như sương mai lại tựa như chiều tà.  

"Thiền Thiền giỏi quá nè!" Người đàn ông bế cô bé từ ghế đàn lên, cô bé phát ra tiếng cười khúc khích, đưa tay chạm vào ánh nắng.  

"Cẩn thận đấy!" Người phụ nữ bưng trái cây đi tới, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng, người đàn ông ôm cô bé đi về phía người phụ nữ, một tay ôm lấy eo vợ: "Không sao đâu, anh để ý mà, Thiền Thiền là công chúa nhỏ của chúng ta, làm sao anh nỡ để con bé ngã được."  

"Bố ơi, con không phải công chúa nhỏ." Cô bé ôm cổ người đàn ông, đôi mắt sáng chớp động: "Con là bảo bối của bố mẹ."  

"Đúng rồi! Thiền Thiền là bảo bối của bố mẹ!"

Người đàn ông cười to, ôm con gái và vợ bước ra khỏi căn phòng tràn ngập ánh nắng. Một dòng máu lớn từ bốn phía tràn vào, đứng ở góc phòng, Diệp Thiền nhìn thấy cây đàn piano yêu quý của mình bị nhấn chìm.  

Cô không còn chỗ nào để trốn, người phụ nữ lặng lẽ vật lộn trong biển máu, cuối cùng nắm được một đôi tay có thể kéo mình ra khỏi biển máu. Người phụ nữ ngã xuống đất, quay lại nhìn chủ nhân của đôi tay đó, đôi mắt tròn xoe đầy tuyệt vọng và đau khổ: "A Lê… cứu chị…"  

Nhưng cô không phải là A Lê, cô là Diệp Thiền.  

Cô không thể cứu cô ấy.  

Cơn sóng máu gào thét nuốt chửng cô, Diệp Thiền giơ tay ra chỉ nắm được toàn máu. Cô bàng hoàng nhìn đôi tay đầy máu, nghe thấy có người đang nói.  

"Người nhà! Người nhà của sản phụ đâu!"

Diệp Thiền ngẩng đầu nhìn lên theo tiếng gọi, khung cảnh lại biến thành một màu trắng xóa. Bác sĩ và y tá mặc áo xanh đang hét ở cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt sắc lạnh chiếu vào cô.  

Cô run rẩy, nôn mửa, gần như không thể thở được. Nỗi sợ hãi kéo tim gan phèo phổi của Diệp Thiền xé thành từng mảnh, rồi xoắn lại thành một đống.  

Tiếng khóc của em bé đột ngột xuất hiện khiến thế giới trở nên yên tĩnh.  

Chu Lê ôm em bé đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản và lạnh lùng: "Cô như vậy thật vô dụng."  

Cô thấy Chu Lê nhận đứa bé từ tay bác sĩ, trả tiền thuốc, gọi điện báo cảnh sát, liên lạc với người nhà, cả quá trình không rơi một giọt nước mắt.  

Cô ấy bế đứa bé, dùng chất giọng nhẹ nhàng hát ru.

Chu Lê ngẩng đầu nhìn cô: "Cô có thể khóc, có thể sợ hãi, nhưng tuyệt đối đừng trốn tránh."  

Hai tay cô nặng trĩu, ôm trong lòng một thiên thần nhỏ. Đứa bé yếu ớt như thể chỉ cần một cái nắm nhẹ là sẽ vỡ tan, dùng bàn tay trắng trong nắm chặt lấy áo cô.  

Nó mỉm cười với cô, rồi biến mất trong vòng tay cô, chỉ còn lại hai tay đầy máu.  

"Bác gái đừng lo lắng, Diệp Thiền chỉ bị sốt, uống chút thuốc và ngủ một giấc là sẽ khỏe lại thôi." Triệu Du nhìn Diệp Thiền nằm trên giường bệnh rồi lặng lẽ thở dài, dịu giọng an ủi mẹ Diệp đang khóc không ngừng.

Dù chị có nói thế nào đi nữa, mẹ Diệp dường như không nghe thấy lời an ủi ấy, nước mắt cứ tuôn rơi như mưa. Triệu Du thấy không thể khuyên nhủ được nữa thì chuẩn bị từ bỏ, trước khi ra ngoài nghe thấy bà ấy thì thầm: "Tôi không làm sai điều gì, tại sao không chịu buông tha cho chúng tôi…"  

Triệu Du nhíu mày, bước ra khỏi phòng bệnh, thấy được Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự.  

"Cô ấy thế nào?" Dịch Nguy Nhiên hỏi.

"Không sao, có thể là do áp lực quá lớn, cơ thể có lẽ không chịu nổi. Uống vài viên thuốc rồi ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn là cố gắng chịu đựng."  

Diệp Thiền ốm, mẹ Diệp hết lòng chăm sóc con gái, bên cạnh Diệp Hàm không còn ai chăm sóc. Trong phòng bệnh, mẹ Diệp khóc nức nở: "Tại sao chuyện gì cũng tìm đến chúng tôi…"  

Trâu Tự hỏi: "Ai lại đến đây?"  

Triệu Du không nói gì, bảo Trâu Tự tìm người giúp chăm sóc Diệp Hàm.  

Triệu Du còn có bệnh nhân, ở nhà lại có một "bà tổ cô" không nghe lời, còn phải tranh thủ nghe ngóng chuyện của Triệu Thầm, bận rộn đến nỗi không còn thời gian ăn uống đàng hoàng. Từ bên đó ra liền gọi điện cho Triệu Thầm, không nói về chuyện Diệp Thiền, chỉ hỏi anh và Chu Lê thế nào, có phải lại cãi nhau không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!