Chu Lê treo những bộ quần áo đã được giặt sạch lên ban công, ánh hoàng hôn đã buông xuống nơi chân trời, nắng vàng rực rọi vào lòng bàn tay ướt nước của cô.
"Ê, Tiểu Tiểu, mau mau cho tụi mình xem ảnh cậu chụp đi, đàn anh Triệu Thầm có đẹp trai không? Qua khai giảng lâu như thế rồi mà mình còn chưa được gặp người thật ngoài đời nữa."
"Đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!" Vương Quyên cười đến híp cả mắt: "Cậu không thấy cái vẻ mất hồn mất vía của Tiểu Tiểu lúc về à."
Tô Tiểu Tiểu phủ nhận: "Mình mất hồn mất vía hồi nào, đừng nói lung tung."
Vừa dứt lời, cô bạn đã đỏ mặt.
Chiếc điện thoại có ảnh chụp được các cô gái truyền tay nhau cùng xem, góc phòng của Tiểu Tiểu chứa đựng niềm vui mà cả mùa thu hiu quạnh và ánh hoàng hôn cô đơn bên ngoài cũng không thể xua tan.
"Wow, nhiều anh đẹp trai thế."
"Đàn anh Triệu Thầm đẹp trai quá! Bên cạnh anh ấy chính là đàn anh Trâu Tự phải không?"
"Mình thích đàn anh Trâu Tự hơn, khi anh ấy cười rộ lên rạng rỡ như ánh mắt trời ý."
Chu Lê từ ban công đi vào, sự xuất hiện của cô không làm ảnh hưởng đến hứng thú của những người khác, tất cả mọi người đều đã quen với sự trầm lặng ít nói của cô.
Cô lặng lẽ đặt cái chậu về chỗ cũ, rồi lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Khi đi đến dưới lầu ký túc xá, có người gọi cô lại.
"A Lê."
Vương Bình đứng trước cửa ký túc xá, vẻ mặt chân chất hớn hở nhìn cô.
Bên chân anh ta là một chiếc túi du lịch màu đen, anh ta mặc trên người bộ quần áo mới tinh, nhìn là biết đã được chọn lựa kỹ lưỡng, màu sắc của bộ quần áo mới khiến cho sắc da của Vương Bình càng thêm tối màu, cũng không thể che giấu được vẻ mất tự nhiên của anh ta.
Người trong ký túc xá nữ ra vào liên tục, mặc dù thường có nhiều chàng trai đứng dưới lầu chờ bạn gái, nhưng Vương Bình lại không hòa hợp với nơi này, những người qua đường thường bất giác đưa mắt nhìn anh ta, giống như nhiều chiếc đèn cùng chiếu rọi vào người cùng lúc, khiến anh ta không biết phải nhìn ai.
Vương Bình cứ đứng đợi Chu Lê, nhưng khi Chu Lê nhìn thấy anh ta, ánh mắt cô không biến động nhiều.
Chẳng ngại có bao nhiêu người đang vì tiếng gọi của Vương Bình mà chú mục vào mình, Chu Lê vẫn điềm tĩnh, cũng không hỏi Vương Bình vì sao lại tới đây tìm mình mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Có chuyện gì thì tìm chỗ nào đó rồi từ từ nói."
Sự lạnh nhạt của Chu Lê khiến Vương Bình cảm thấy không thoải mái, mặc dù họ không tiếp xúc nhiều, nhưng một số sự việc xảy ra khiến anh ta nghĩ rằng, ít nhất Chu Lê sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy mình. Thế nhưng không, cô hoàn toàn bình tĩnh như thể sự việc hỗn loạn đó chưa từng xảy ra.
Có điều Vương Bình nhanh chóng đè nén cảm giác không thoải mái đó, lần này anh ta đến thành phố tìm Chu Lê đã được người nhà cho một số tiền không nhỏ. Khi anh ta rời khỏi nhà, mẹ anh ta đã nói: "A Lê đang học ở thành phố, con đi gặp nó thì đừng tiếc tiền. Con gái thì phải chiều chuộng, con mua cho nó nhiều quần áo đẹp rồi dẫn nó đi ăn ngon, con phải đối xử tốt với người ta, thì người ta mới về làm vợ con."
Mẹ anh ta nói xong, thì bố anh ta đứng bên cạnh cười nhạt: "Con ranh Chu Lê đó kiêu ngạo ngất trời, bà cho rằng nó còn quay về nữa à?"
Bố của Vương Bình đã tung hoành trong thôn gần nửa đời người, cuối cùng lại bị một con nhóc làm mất mặt. Bây giờ nhắc tới Chu Lê, trong lòng ông chỉ còn sự tức giận.
"Về hay không cũng mặc, bà nội của nó đã nhận tiền lễ của nhà chúng ta rồi, số tiền này không thể coi như đá quẳng ra sông được." Nói tới đây, mẹ của Vương Bình lại bắt đầu chửi bà của Chu Lê, chửi bà ta già mà thất đức, chuyện cưới xin không thành mà cũng không trả lại tiền, khi nhắc đến chỉ giả ngây giả ngô, ăn vạ dọa sống dọa chết.
Vương Bình không quan tâm đến những điều đó, anh ta khá thích Chu Lê, chẳng ngại lúc trước mâu thuẫn to chuyện, con tim vẫn còn nhớ thương nên mới ngàn dặm xa xôi, từ trên núi xuống đây tìm Chu Lê.
Chu Lê dẫn Vương Bình tới đường biên của sân bóng rổ, tìm đại một chỗ ngồi xuống. Nơi đây đông người, người đi qua đi lại toàn là sinh viên, bóng rổ nện xuống mặt sân phát ra những tiếng "bụp, bụp" khiến nhịp tim Vương Bình không khỏi đập nhanh hơn. Tiếng hô hào khi ghi điểm trong một khoảnh khắc nào đó đã lấn át những suy nghĩ hỗn độn, hấp dẫn ánh mắt anh ta về phía sân bóng, bị những bóng dáng cao lớn và tỏa sáng phía bên kia thu hút sự chú ý.
Hoàng hôn nơi thành thị hóa ra lại chói mắt đến thế, ngay cả những cô gái đang cổ vũ bên ngoài cũng tỏa sáng khác thường.
Điều này khiến trong lòng Vương Bình nảy nở những mộng mơ tươi đẹp, có điều lại nhanh chóng bị Chu Lê đập tan.
"Tôi với em giống nhau, đều là người từ quê lên! Em nghĩ thành phố thì hay lắm sao, sớm muộn cũng có ngày em phải trở về thôi!" Vương Bình đã nói bao lời ngon tiếng ngọt, nhưng Chu Lê chỉ lặp đi lặp lại một điều: Cô sẽ trả lại tiền.
Đối diện với Vương Bình đang tức muốn hộc máu, Chu Lê không hề tức giận hay bực bội, cô chỉ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thế nhưng Vương Bình không phải là người dễ nói lý, tư tưởng hạn hẹp khiến một người trưởng thành như anh ta cũng không cách nào kiểm soát cảm xúc của mình. Vương Bình tóm lấy tay Chu Lê, bàn tay giống như chiếc kìm sắt khiến cô không thể vùng ra.
Trong lúc giằng co thì một quả bóng lao tới, một tiếng kêu cái "bộp" khiến Vương Bình kêu ré lên vì đau đớn rồi buông tay Chu Lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!