Chương 24: (Vô Đề)

"A Lê, em nhìn xem, người đó có phải rất giống ngôi sao trên tivi không?"

Đào Tử và Chu Lê đứng trước cửa sổ ở tầng hai của biệt thự, nhìn qua cây hòe thấy hai người đứng xa xa. Một người cao, một người thấp, một nam một nữ, đẹp như một bức tranh, như một bộ phim, như tất cả những điều tốt đẹp mà Đào Tử có thể tưởng tượng.

"Ừm, cũng không đúng, anh ta hình như còn đẹp hơn cả người trên tivi, em nói có phải không, A Lê?" Dù sao thì ngôi sao trên tivi cũng xa xôi, còn người đứng trước mặt thì ở ngay nơi họ có thể nhìn thấy.

Chu Lê thấy người đã lâu không gặp, tâm trạng không phải là không dao động, nhưng cô lo lắng hơn cho người bên cạnh. Đào Tử đặt tay lên cánh tay cô, gầy gò như cành khô.

Cô muốn giúp Đào Tử về giường nghỉ ngơi, nhưng chị ấy lắc đầu từ chối: "A Lê, chị muốn ngồi một chút cho thoáng gió, khó khăn lắm em mới đến thăm chị một lần, khi em đi rồi, sẽ không ai muốn dìu chị đi nữa."

Đào Tử gầy đến kinh ngạc, chỉ có phần bụng nhô lên nhọn hoắt.

Người lớn thường nói bụng nhọn thì mang thai con trai, bụng tròn thì mang thai con gái. Đào Tử đã được mẹ và những người xung quanh tiêm nhiễm, nên đã xác định rằng đó là một bé trai. Nhưng lúc này, chị ấy không quá quan tâm đến cái thai nhỏ bé đã thay đổi số phận của mình, mà đang say mê trong khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

Đào Tử nói với Chu Lê rằng mình chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy. Hoàng hôn, gió nhẹ, hoa cỏ, tất cả đều trở nên mờ nhạt trước hai người họ. Cô gái trông có vẻ giận dỗi, còn người đàn ông dường như rất kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng họ ôm nhau trong ánh hoàng hôn, khiến đôi mắt u ám của Đào Tử thoáng lên tia sáng.

(Lynn: khúc này mọi người đoán xem đôi tình nhân mà hai người nhìn thấy là ai?)

Đúng rồi, đó là một buổi chiều hoàng hôn.

Đào Tử nằm trở lại trên giường, ánh sáng trong mắt vẫn đang lập lòe.

"A Lê, hai người họ thật sự đẹp quá." Chu Lê nghĩ rằng cái đẹp mà Đào Tử nói không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là tất cả những gì họ có từ khi sinh ra.

Chu Lê không biết phải đáp lại như thế nào, vào lúc đó cô đã nhìn thấy trong mắt Đào Tử, một hình ảnh cụ thể cho hạnh phúc.

"A Lê, sau này chắc chắn em cũng sẽ gặp được những người như vậy. Lúc đó, em sẽ hạnh phúc."

Ánh sáng trong mắt Đào Tử dần dần tắt lịm, cuối cùng nhắm mắt lại. Chị ấy dùng giọng yếu ớt, gửi đến Chu Lê lời chúc phúc có trọng lượng nhất.

"A Lê, em nhất định sẽ hạnh phúc."

"Chúc mừng đính hôn!"

Chu Lê trang điểm xong, cũng thay xong trang phục, đang chờ đợi trong phòng nghỉ. Cửa bị đẩy mở, một nhóm người ùa vào. Dẫn đầu là Tưởng Phàm, những đồng nghiệp kỳ cựu trong công ty không chút kiêng dè, từng người tiến lên chúc mừng Chu Lê, có người còn ôm chầm lấy cô. Những người đàn em do Tiểu Ninh dẫn đầu đứng xung quanh, phòng nghỉ rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội náo nhiệt.

Trâu Tự mặc một bộ vest, từ bên ngoài bước vào, gõ cửa và nói to: "Này này, mọi người trật tự hết cho tôi, đây là dịp gì, một lát nữa có các bậc trưởng bối và họ hàng ở đây, không được la hét ầm ĩ."

"Biết rồi, biết ở đây có nhiều quy tắc không thể phá vỡ, nên chúng tôi đã đến sớm còn gì."

Trâu Tự thấy bất lực, nhắc nhở xong thì rời khỏi.

Chu Lê được mọi người vây quanh, nụ cười luôn hé nở trên môi.

Trong nửa đầu đời ngắn ngủi của Chu Lê, những khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết như vậy thật hiếm hoi. Giữa tiếng ồn ào của căn phòng, Chu Lê không khỏi nhớ đến lời chúc phúc của Đào Tử. Lời nói của Đào Tử dường như đã được chứng minh khi Chu Lê nhìn thấy Triệu Thầm, anh nắm tay Trình Hựu Linh đứng ở phía sau đám đông, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh. Anh nhìn Chu Lê mỉm cười, cúi người nói vài câu với cháu gái, rồi nhìn cô thêm vài lần trước khi quay lưng rời đi.

Chu Lê đọc được điều gì đó từ ánh mắt của anh.

Quả nhiên, không lâu sau, Trình Hựu Linh chen qua, ghé sát tai Chu Lê thì thầm: "A Lê, cậu của em nói cậu sẽ đi tiếp khách, để chị nghỉ ngơi một chút rồi hẵng ra ngoài."

Nói xong những điều này, cô bé cười đến nỗi mắt cong lại, hôn lên má của Chu Lê một cái.

Hôn xong, cô bé lớn tiếng nói: "Cậu bảo em thay cậu hôn chị một cái."

"Ê nha~"

Mọi người cùng nhau cười ầm lên, Chu Lê cúi đầu, lặng lẽ đỏ mặt. Cô không khỏi giống như những người khác từng đắm chìm trong niềm vui, tham lam nghĩ rằng giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.

Hôm nay là ngày tốt mà mẹ Triệu đã nhờ người xem bói, nhưng trong dự báo thời tiết lại nói sẽ có tuyết lớn không thích hợp cho việc đi lại. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì, chỉ cần sắp xếp thêm một số người cầm ô cho khách xuống xe và trải thảm đắt tiền trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!