Sau khi đưa Chu Lê về nhà, Trâu Tự đã nhắn tin cho Triệu Thầm qua Wechat nói rằng: Tao đã đưa bạn gái mày trở về nhà an toàn.
Anh đứng dưới nhà Chu Lê một lúc, trên đường về nhìn thấy một quầy hàng, cảm thấy hơi đói sau một ngày làm việc vất vả nên vào gọi một bát bún nóng hổi.
Đêm đã khuya, trong quán ăn không nhiều khách, hơi nóng từ bún gạo xua đi cái lạnh thấu xương của đêm lạnh. Trâu Tự không vội vã cũng không cảm thấy buồn ngủ, anh cầm giấy thong thả lau chiếc bàn đầy dầu mỡ. Bàn ăn ở một quán ven đường dù có lau thế nào cũng không bao giờ sạch sẽ, khi nhìn thấy con gái bà chủ đang nằm trên bàn đọc sách, Trâu Tự mỉm cười hỏi: "Này cô bạn nhỏ, khuya rồi mà sao cháu còn chăm chỉ đọc sách quá vậy?"
Cô bé trông có vẻ hướng nội. Khi có người nói chuyện với mình, cô bé chỉ gật đầu đáp một tiếng.
Trâu Tự dịu dàng nhìn dáng vẻ im lặng và tập trung của cô bé, muốn cho cô bé cái kẹo, nhưng sau khi lục tung túi quần, anh chỉ tìm thấy chìa khóa xe và điện thoại di động, đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Thôi vậy, kẻo người khác lại cho rằng mình là một ông chú kỳ cục.
Trâu Tự ăn xong mì liền trở về nhà cũ, ngủ đến trưa ngày hôm sau. Anh đi xuống lầu v**t v* cái bụng trống rỗng, nhìn thấy mẹ mình và mẹ Triệu đang thảo luận về tiệc đính hôn của Triệu Thầm. Đãi khách bằng những món ăn và những loại bánh ngọt gì, họ rất hiểu biết về mặt này, điều đó khiến Trâu Tự càng cảm thấy đói hơn. Anh chào mẹ Triệu rồi nhanh chóng vào bếp tìm thứ gì đó để ăn.
Bảo mẫu bưng một bát cháo cho Trâu Tự, chiên một quả trứng và nấu canh giải rượu cho anh. Trâu Tự vừa ăn vừa bấm điện thoại trong bếp, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi giữa hai người phụ nữ trong phòng khách. Mẹ Trâu quan tâm như thể là con trai mình sắp lấy vợ, ân cần nhắc nhở người chị em thân thiết: "Tố Tâm, không phải tôi kỳ thị người nhà quê nhưng chị vẫn nên cẩn thận vào, em gái tôi chính là ví dụ."
Trâu Tự có một người dì kém mẹ Trâu mười tuổi. Khi còn nhỏ, Trâu Tự rất thích chơi với dì. Dì hiền lành và xinh đẹp, bà lớn lên trong tình yêu thương và sự giàu có, dì còn có trái tim nhân hậu. Khi Trâu Tự lên bảy, tám tuổi, dì của anh đã kết hôn với người mà dì cho là người đàn ông tốt nhất trên đời. Người đàn ông kia gia cảnh bần hàn nhưng đối xử rất tốt với dì của Trâu Tự, ban đầu gia đình ông ngoại phản đối nhưng cuối cùng họ không thể lay chuyển được, nên đành phải đồng ý cho dì kết hôn.
Trong hai năm đầu sau khi kết hôn, Trâu Tự lây nhiễm niềm hạnh phúc của dì mỗi lần anh đến nhà dì.
Chẳng qua, sẽ thật tuyệt nếu chuyện ấy không xảy ra trong cuộc đời của dì.
Tình yêu không thể giữ con người ở hai thế giới bên nhau mãi mãi chứ đừng nói đến trong hôn nhân không chỉ có mỗi tình yêu, đa số mọi người luôn ưu tiên tiền bạc và địa vị hơn tình yêu. Sau khi người em họ ra đời, những sự chệch hướng và phản bội xung quanh tiền bạc và quyền lợi đã khiến gia đình dì trở thành chủ đề bàn tán của giới thượng lưu toàn thành phố.
Thế giới của người dì hiền lành sụp đổ, từ đó bà ở nước ngoài dưỡng bệnh, Trâu Tự rất hiếm khi gặp lại dì.
"Tiểu Chu không có người thân, tôi thấy con bé tốt tính, Triệu Thầm cũng thích con bé nên tôi theo nó. Cứ để hai đứa sống cuộc đời của tụi nó, tôi già rồi, không muốn quan tâm nhiều."
Mẹ Triệu cũng có dự định của riêng mình, trong nhà Chu Lê không còn trưởng bối, cũng không có những mối quan hệ họ hàng lộn xộn. Nếu Triệu Thầm cưới cô, thằng bé sẽ có thể ứng phó dễ dàng hơn nhiều so với những người khác.
Mẹ Trâu nghĩ rằng mẹ Triệu rộng lượng, nên nói với Trâu Tự: "Bà ấy chưa bao giờ đối phó với những người quê mùa đó, còn mẹ của anh cả đời này đều không muốn giao thiệp với những kẻ đó nữa."
Trâu Tự im lặng không đáp, nhưng bà lại hỏi anh: "Nhân tiện, mẹ nghe nói con đã có bạn gái mới, Triệu Thầm cũng sắp kết hôn, chừng nào con mới đưa bạn gái về cho mẹ nhìn mặt đây?"
"Đợi cô ấy rảnh đã." Trâu Tự nói một cách vô tâm, để lại câu nói này rồi vội vàng bỏ đi.
Tô Tiểu Tiểu đã hẹn gặp Vương Quyên sau giờ tan sở.
Trong khi chờ đợi, cô lướt điện thoại, xem hết tin này đến tin khác với đôi mắt trống rỗng. Tin tức Triệu Thầm sắp kết hôn không hề được đưa lên báo chí mà chỉ được truyền đi trong một nhóm nhỏ các cựu sinh viên. Có người biết trước đây Tô Tiểu Tiểu có quan hệ tốt với Chu Lê, liền hỏi cụ thể xem Chu Lê có mời cô đến dự tiệc đính hôn hay không, họ hy vọng Tô Tiểu Tiểu sẽ chụp thật nhiều ảnh cho mọi người xem.
Tô Tiểu Tiểu nhận được lời mời của Chu Lê, nhưng cô không vui chút nào.
Vương Quyên đến muộn, khi Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy cô ta đi vào một mình, trong mắt không giấu được sự thất vọng. Vương Quyên nhìn thấu, nói: "Anh ta đi đỗ xe, lát nữa sẽ vào."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không hề thoải mái, trái tim cô như bị níu chặt.
Mấy phút sau, Tô Tiểu Tiểu nghe được giọng nói của người phục vụ: "Quý khách, mời qua đây"
Tô Tiểu Tiểu ngừng thở, trong lúc nhất thời cô có ý muốn trốn thoát, nhưng khi nhìn thấy người đến, trái tim cô trở lại bình tĩnh.
"Hi, Vũ Thừa." Cô nhìn người yêu cũ rồi mỉm cười, nhưng đối phương lại không cởi mở như cô, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Hi."
"Dạo này anh thế nào rồi?"
"Rất tốt, còn em?"
"Em cũng ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!