Chu Lê chắc hẳn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Mặc dù cô không thể giữ được Tưởng Phàm, cùng với những người bạn đã từng chung sức phấn đấu.
Vào thứ Ba, theo lịch đã định, Chu Lê và Triệu Thầm sẽ đi thử váy cưới. Buổi sáng, bên khách hàng xảy ra chút vấn đề, Chu Lê bận rộn đến nỗi không kịp uống ngụm nước, còn phải nhờ Tiểu Ninh nhắc nhở: "Chị Chu Lê, 3 giờ! Sắp đến 3 giờ rồi!"
Tiểu Ninh đã kiểm tra địa chỉ, nơi thử váy cưới cách công ty họ khá xa, mất hơn một giờ lái xe. Nhìn thời gian sắp không đủ, cô nàng vội vàng nhắc nhở. Chu Lê nhìn đồng hồ, bàn giao công việc còn lại rồi vội vã rời đi, để lại bóng lưng gầy gò.
Cô đã đo kích thước từ nửa tháng trước, hôm nay thử lại thì vòng eo có phần hơi lỏng. Một vài nhân viên vây quanh Chu Lê, thái độ niềm nở: "Eo của cô Chu đã đủ thon gọn rồi, không cần giảm cân nữa đâu ạ."
Có người khen cô có làn da đẹp, có người khen cô có con mắt tinh tường, mọi người vây quanh cô như những vì sao vây quanh mặt trăng. Chu Lê chỉ mỉm cười lịch sự, liếc thấy một bóng đen xuất hiện ở mép gương.
Triệu Thầm dựa vào cạnh cửa không biết đã đứng bao lâu, anh mỉm cười nhìn cô, sau khi đối diện với ánh mắt của Chu Lê thì chậm rãi bước về phía cô.
Nhân viên cửa tiệm đều khéo léo lùi lại, anh tiến đến trước mặt Chu Lê, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt của cô.
"Em đẹp lắm."
Chu Lê vô thức đáp lại một câu cảm ơn. Nói xong, cả hai đều chìm vào im lặng. Trong gương, người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên trán người phụ nữ, ánh đèn trên đầu làm mờ đi khuôn mặt của hai người, bộ vest và váy trắng, nhìn qua cũng rất xứng đôi.
Thử xong lễ phục đính hôn, họ còn phải gặp nhà thiết kế váy cưới.
Nhà thiết kế tên là Đường Đường, là một nhà thiết kế mới nổi được biết đến trong những năm gần đây, đã nhận được vô số giải thưởng. Ban đầu, Đường Đường đã kín lịch hẹn đến năm sau, nhưng vì cô ấy là bạn cũ của Triệu Thầm, nên đã điều chỉnh lịch hẹn tìm ra "khoảng trống" sau khi nhận được tin.
Đường Đường là một người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng, cô ấy mặc một bộ đồ vải lanh màu xanh xám, tóc dài hơi xoăn được búi ở phía sau đầu bằng hai cây bút chì, lúc này cô ấy đang cúi đầu chăm chú phác họa trên những tờ giấy trắng trải đầy bàn. Nghe tiếng bước chân, Đường Đường mới ngẩng đầu lên, thấy Triệu Thầm thì nở một nụ cười rạng rỡ: "Hế lô (Hello), lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp."
Đường Đường lại nhìn về phía Chu Lê, cười nhiệt tình: "Em là Chu Lê hả, tôi đã nghe danh từ lâu. Chào em, cứ gọi tôi là Đường Đường nhé."
Chu Lê hồi đáp bằng một nụ cười lịch sự, sau khi ba người lần lượt ngồi xuống, Đường Đường trước tiên trò chuyện vài câu với Triệu Thầm.
"Gavin vài ngày trước còn hỏi về cậu, tôi nói tôi đã về lâu như vậy mà vẫn chưa gặp được cậu, thế mà cậu ấy không tin."
"Gần đây, tôi đã gặp cậu ấy một lần khi đi công tác."
"Ha ha, mặc dù bọn tôi thường xuyên liên lạc, nhưng tôi đã hai năm không đi Anh thăm cậu ấy. Năng lực hành động của cậu vẫn luôn mạnh hơn tôi, không giống như tôi, luôn muốn làm cái này cái kia, nhưng cuối cùng chả làm được cái gì ra hồn."
"Cậu đang làm những điều mình thích, vậy là đã hạnh phúc hơn nhiều người rồi, Elsa."
Sau màn chào hỏi, Đường Đường lập tức bước vào trạng thái làm việc. Cô ấy quay sang Chu Lê, người vẫn ngồi bên cạnh không nói một lời, nhìn qua Triệu Thầm một cái rồi nói với giọng đùa giỡn: "Gã này tính tình không tốt, không biết làm thế nào mà lừa được em. Nhưng đã lừa được em rồi, thì chúng ta hãy nói về việc em thích kiểu váy cưới nào nhé."
Chu Lê thuận theo ánh mắt của Đường Đường nhìn về phía Triệu Thầm, anh cười nhẹ, hoàn toàn không bận tâm đến sự trêu chọc của Đường Đường. Cô vốn định đáp lại rằng anh rất dễ tính, nhưng thấy Đường Đường dường như không định tiếp tục chủ đề này, cô lại chọn im lặng.
Giao tiếp là một việc tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra rất khó. Khi đối mặt với những người khác nhau, mức độ khó dễ của việc này cũng hoàn toàn khác nhau. Trong công việc, Chu Lê có thể nói chuyện hàng giờ với khách hàng, cũng có thể trình bày quan điểm của mình một cách rõ ràng và ngắn gọn trong cuộc họp. Nhưng một khi ai đó hỏi cô "Bạn thích gì" hoặc "Bạn muốn gì", Chu Lê luôn rơi vào trạng thái mê mang.
Chẳng hạn như khi cô ngồi trước gương đối diện với thợ cắt tóc, hoặc đứng trong cửa hàng đầy ắp hàng hóa đối diện với những ánh mắt ân cần.
"Chu Lê." Đường Đường trịnh trọng đọc lại tên cô, kiên nhẫn hỏi: "Em thường thích phong cách trang phục nào?"
"Đơn giản một chút ạ."
"Em muốn kiểu váy cưới như thế nào?"
"Không cần quá phức tạp ạ."
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Đường gặp phải kiểu khách hàng như vậy, chỉ hơi bất ngờ nhìn qua Triệu Thầm. Thông thường, những khách hàng như thế này sẽ chia thành hai loại cực đoan, hoặc là cực kỳ kén chọn, hoặc là rất dễ nói chuyện, mà Chu Lê rõ ràng thuộc loại sau.
Dễ nói chuyện đại diện cho việc nhà thiết kế sẽ có không gian sáng tạo rộng lớn, đó là một điều tốt đối với những nhà thiết kế như Đường Đường. Nhưng cô ấy thấy hơi khó hiểu, nhân lúc Chu Lê vắng mặt, bèn hỏi Triệu Thầm: "Tôi là tôi hơi bị tò mò không biết hai người đã đến với nhau như thế nào đấy."
Triệu Thầm không trả lời, còn Đường Đường thì luôn vào thẳng vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!