Chương 20: (Vô Đề)

Trâu Tự đã cố tình hẹn Triệu Thầm và Dịch Nguy Nhiên họp mặt, kết quả là hai người này một người thì không chú tâm, một người thì nhận điện thoại rồi bỏ đi.

"Đôi khi tao khá nhớ những ngày tháng trước đây." Lúc Dịch Nguy Nhiên rời đi nhận cuộc gọi, Trâu Tự tình cờ nhìn qua, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Anh chàng nhìn vẻ mặt trầm lặng của Triệu Thầm, không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Không biết từ khi nào, Trâu Tự không còn hiểu được tâm tư những người bạn của mình.

"Gần đây mày có vẻ rảnh rỗi."

Trâu Tự cười giễu: "Tao rảnh thật, không thì ai quan tâm đến chuyện của chúng mày."

Anh chàng nghiêng đầu tránh ánh mắt của Triệu Thầm: "Chu Lê đã gặp Diệp Thiền, mày biết chuyện này chưa?" Trâu Tự vốn không định nhiều chuyện, nhưng vẫn không kìm được.

"Giờ thì biết rồi." Anh nhấp một ngụm trà, tỏ ra thản nhiên như vừa nghe thấy những câu nói bình thường kiểu "thời tiết hôm nay thật đẹp".

Trâu Tự tấm tắc: "Mày thật sự nói nói mặc kệ là mặc kệ thật à."

Thấy Triệu Thầm không để ý đến mình, Trâu Tự lại không tránh khỏi lắm lời: "Nếu cô ấy đã biết rồi, tao nghĩ hai người vẫn nên nói chuyện với nhau thì tốt hơn. Không phải tao muốn xía vào chuyện của mày, mà tao cảm thấy tính tình của mày ngày càng kỳ quặc. Hai người ở bên nhau, đôi khi cần phải thẳng thắn trò chuyện, đừng lúc nào cũng đoán già đoán non, khiến tình cảm phai nhạt."

"Diệp Thiền khi chia tay với tao đã nói, cô ấy thích người khác. Mày nghĩ cô ấy có lừa tao không?" Triệu Thầm đột ngột cắt ngang lời của Trâu Tự.

Trâu Tự nhất thời sững người, không biết phải trả lời như thế nào.

Triệu Thầm tỏ ra lãnh đạm: "Ban đầu tao không tin, sau đó hiểu ra, bất kể lý do của cô ấy có thật hay không, cô ấy đều đã lừa tao."

Nếu lý do là thật, Diệp Thiền đã phản bội anh; nếu lý do là giả, thì điều đó cho thấy anh không đáng để cô ấy tin tưởng. Dù sự thật là gì, Diệp Thiền vẫn chọn cách bỏ rơi anh.

Trâu Tự im lặng hồi lâu, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng cứng nhắc nói một câu: "Ờ, chuyện đó cũng đã qua rồi mà, ít nhất Chu Lê sẽ không lừa mày."

Vào thứ Bảy, Chu Lê đã tranh thủ gặp Mộng Linh, thông báo cho người em đồng hương địa chỉ phỏng vấn, đồng thời dạy cô ấy một số kỹ năng phỏng vấn. Từ tiệm bánh ngọt bước ra sau cuộc gặp Mộng Linh, Chu Lê rút điện thoại, phát hiện cuộc gọi và tin nhắn WeChat gần đây nhất với Triệu Thầm đều từ ba ngày trước.

Tình huống như vậy trước đây cũng thường xảy ra, cô không thể hiện nhiều cảm xúc dư thừa, trở về chỗ ở để dọn dẹp. Chu Lê thường bận rộn với công việc, trở về thường là vào nửa đêm, nếu không cần phải dành thời gian nghỉ ngơi cùng Triệu Thầm, thường thì cứ thế trôi qua.

Lúc bận rộn, Chu Lê không hay để ý thời gian. Thời điểm chiếc ga trải giường đã giặt sạch phơi trên ban công nhẹ nhàng đung đưa trong ánh nắng và gió nhẹ, mùi nước giặt từ ban công tràn ngập trong phòng, cô cảm thấy đói. Nhìn chiếc đồng hồ Kitty treo trên tường đã qua một giờ, cô cầm ví ra ngoài mua rau, quên mất chiếc điện thoại đã để sang một bên từ lâu.

Khu vực gần nhà có hai siêu thị lớn, nhưng cô chọn đi xa hơn một chút đến chợ. Vào thời điểm này, người trong chợ không nhiều cũng không ít, bác gái bán rau và bác trai bán thịt thấy gương mặt quen thuộc liền nhiệt tình chào hỏi: "Cô gái, hôm nay không đi làm, đến mua thức ăn à?"

Chu Lê mua cá, tôm và một ít rau xanh, sự ầm ĩ ở chợ hoàn toàn che lấp sự ồn ào trong lòng. Cô chăm chú chọn cá và suy nghĩ về cách chế biến, hoàn toàn tập trung không bị phân tâm.

Xách đầy túi thức ăn trở về chỗ ở, Chu Lê nhìn thấy Triệu Thầm ở dưới lầu.

Anh không lái xe, chắc là do tài xế đưa anh đến, cũng không biết từ nơi nào đến, trên người anh còn mặc một bộ vest chỉnh tề, không hợp với tòa nhà cũ kỹ bên cạnh.

Anh dường như đã chờ một lúc, thấy cô đi về phía mình, anh nhận lấy những túi nhựa to nhỏ trong tay cô.

"Em không mang theo điện thoại?"

"Ừm, em quên mất."

Triệu Thầm rất ít khi đến đây, thường chỉ đưa cô tới dưới lầu, cô không bao giờ mở miệng mời anh lên, nhưng theo thời gian cũng có những ngoại lệ.

Họ đều bận rộn, có khi cả tháng không gặp nhau. Lúc này, sẽ không còn quan tâm đến địa điểm. Cửa vừa đóng lại, Chu Lê đã bị đè ở sau cửa. Cô ban đầu quên nhắm mắt, hai tay bám vào vai anh, đến khi anh hôn xuống mới nhớ phải nhắm mắt lại.

Triệu Thầm ít đến, nhưng phòng của cô chỉ lớn như vậy, anh không tốn sức lực đã bế cô vào phòng. Khi rèm phòng ngủ được kéo lại, căn phòng chìm vào bóng tối, không khác gì buổi đêm.

Túi nhựa rơi ở cửa phòng khách, con cá đã được moi ruột bỗng dưng cử động nhẹ, đuôi cá đánh mạnh xuống sàn nhà, hình như mèo Kitty trên tường đã dừng lại trong thoáng chốc, sau đó kim đồng hồ màu trắng lại tiếp tục di chuyển chậm rãi như mọi khi.

Ánh nắng nằm trên sàn nhà từ từ rời xa cửa sổ dưới sự thúc giục của tiếng tích tắc, cuối cùng không để lại gì cả. Chu Lê tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình cô và mùi hương quen thuộc chưa tan. Mùi cơm thơm phức len lỏi qua khe cửa, cô chọn bừa một bộ quần áo mặc vào rồi xuống giường.

Triệu Thầm đã tắm xong, thay bộ quần áo không biết để lại đây từ khi nào, áo trắng quần đen khiến anh trông thật lạnh lùng và sáng sủa. Chỉ có điều, lúc này anh đang đối diện với con cá đã chết trên thớt, nét mặt thật sự không thể nói là thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!